Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 434 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
EM RẤT NHỚ ANH Mãi cho tới khi ba người kia rời khỏi quán cà phê, ánh mắt của Nghiên Thời Thất vẫn còn ngỡ ngàng.
Cô ngồi nguyên tại chỗ, xuyên qua ánh đèn lờ mờ nhìn về phía người đàn ông tuấn tú điềm đạm trước mặt. Anh mặc một bộ vest tối màu tuyệt đẹp, áo sơ mi màu đen hợp với khí chất của anh, phóng khoáng để hở vài khuy áo trên, phản chiếu trong đáy mắt cô.
Xung quanh rất yên tĩnh, không một ai lên tiếng.
Dường như cô có thể nghe thấy ba người ở ngoài quán cà phê đang khẽ thì thào, “Vị Tổng Giám đốc Tần này đúng là đặc biệt, phương án động thổ ở thôn Bình Túc mà lại muốn gặp mặt bàn bạc tại Giang Nam, bây giờ người tài kì lạ thật đấy!”
Trác Hàn cũng nghe thấy, ngượng ngùng ho một tiếng.
Khoảng cách giữa thôn Bình Túc và Giang Nam không xa, cuộc họp hôm nay chỉ là gặp mặt bước đầu. Tổng Giám đốc cố ý chọn quán cà phê này, còn anh ta… Lát nữa còn phải đi xe đến thôn Bình Túc nắm bắt tình tình với tổ dự án.
Bây giờ người tài ba đâu chỉ kì lạ mà còn mợ nó chứ chiều vợ quá đáng!
Vì muốn gặp vợ mà nhất quyết sắp xếp gặp mặt đối tác ở miền sông nước Giang Nam, người này có khác nào hôn quân?
Đương nhiên, anh ta không dám nói, cũng chẳng dám hỏi. Sau khi vội vã lên tiếng chào Nghiên Thời Thất, anh ta bèn xách túi tài liệu, rời khỏi quán.
Thật ra, ngay từ đầu, Nghiên Thời Thất không hề chú ý đến tấm biển ghi chữ Close treo bên ngoài.
Trác Hàn đẩy rộng cửa đi ra, đúng lúc ngọn gió thổi qua làm chuông gió ngoài cửa kêu leng keng, cũng ngắt mạch suy nghĩ của Nghiên Thời Thất.
Cô tỉnh táo lại, chớp mắt, từ từ đứng dậy, chợt nhớ đến câu nói lúc trước của anh:
Rồi sẽ vẫn có cách vẹn toàn đôi bên, không đến mức phải rời showbiz.
Vẹn toàn đôi bên như anh nói, liệu có phải là cố gắng hết sức dời địa điểm công tác đến gần chỗ cô không.
Anh biết cô phải đến Giang Nam nên đưa nhóm đối tác đến đây bàn bạc thương thảo.
Đúng là anh không làm lỡ dở công việc, cũng dùng cách của mình để kéo gần khoảng cách xa xôi cách trở giữa hai người.
Mắt Nghiên Thời Thất lóe sáng, tựa như cả dòng ngân hà đều sa vào.
Cô nhìn về phía anh, vào lúc đôi môi mỏng của anh cong lên, cô khẽ thì thầm: “Em rất nhớ anh.”
Cô đang trả lời câu hỏi trên tờ giấy nhớ kia.
Có lẽ rất sến, có lẽ rất kiểu cách, nhưng người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt, dù chỉ rời xa nhau một khoảnh khắc cũng cảm thấy nhớ mong như cách ba thu.
Nụ cười trên khóe môi đỏ của anh dần sâu hơn, mắt anh lấp lánh như có vì sao trong đó. Anh nâng lòng bàn tay dày rộng của mình lên, chạm vào gương mặt hơi lạnh của cô, “Để em phải đợi lâu rồi.”
Đợi lâu sao?
Đợi anh họp rất lâu mới xuống, hay đang nói đợi mất mấy ngày anh mới đến bên cô?
Có lẽ, tất cả đều đúng!
Nghiên Thời Thất không kìm nén nổi, bước lên phía trước, muốn lao vào vòng tay anh.
Nhưng phía sau quầy bar vẫn còn hai nhân viên đang che miệng cười trộm, cô thoáng e dè do dự.
Sau đó, hai nhân viên kia cười, nói, “Tổng Giám đốc, xe hàng đến rồi, chúng tôi đến sân sau làm việc đây.”
Dứt lời, bọn họ liền rời đi.
Trong lúc Nghiên Thời Thất lưỡng lự, Tần Bách Duật không cho cô cơ hội chần chừ, kéo cô vào lồng ngực ấm áp của mình.
Anh vỗ nhẹ lên lưng cô như đang an ủi, như đang thở dài, “Bận mất mấy ngày, hôm nay anh mới có thời gian đến đây. Chuyện còn lại để Trác Hàn lo, anh có thể ở đây với em cho đến khi cảnh quay của em hoàn thành.”
Nghiên Thời Thất rúc vào lòng anh, không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
Rất lâu sau, cô mới ấp úng hỏi: “Đây là quán cà phê của anh à?”
Seven đó!
Chính là tên của cô!
Cô lờ mờ nhớ ra dưới tầng trụ sở chính của Tần thị cũng có một quán cà phê Seven giống như vậy.
Lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mái tóc sau lưng cô, nhẹ nhàng ve vuốt, “Cafe Seven là chuỗi thương hiệu của Tập đoàn Tần thị.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cả nước có bảy mươi bảy quán, tất cả đều đặt theo tên của cô.
Bắt đầu ba năm trước rồi.