Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 438 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CÔ ẤY KHÔNG PHẢI NGƯỜI CẬU MUỐN TÌM! Lãnh Dịch Diêm đứng ngoài cửa hậm hực chào một câu, bàn tay buông thõng bỏ tai ra, cúi đầu bước vào nhà.
Gã đàn ông ngồi trên ghế vừa nhìn thấy cậu ta thì suýt trào nước mắt, chỉ Mục Nghi, rồi nhìn sang người vệ sĩ đánh mình, “Cậu Lãnh, cứu tôi với.”
Lãnh Dịch Diêm: “…”
Đồ ăn hại!
Không phải ông vỗ ngực tự nhận mình là thám tử tư hàng đầu Giang Nam sao? Ngay cả một tấm hình cũng chưa chụp được đã bị người ta đánh như chó thế này, không biết ngại lại còn gọi cậu ta cứu?!
Lãnh Dịch Diêm không tỏ thái độ, lạnh lẽo nhìn gã, sau đó nhìn sang Tần Bách Duật, hắng giọng nói, “Anh tư Tần cũng đến Giang Nam rồi à!”
Cơn thịnh nộ thoáng tràn ra khỏi người Tần Bách Duật. Anh đứng trước mặt Lãnh Dịch Diêm, khuôn mặt bình thản xẹt qua một tia sắc lạnh, “Sao cậu lại điều tra cô ấy?”
Lãnh Dịch Diêm đảo mắt, ngón cái và ngón trỏ vô thức đưa lên nắn hoa tai, đắn đo trả lời: “Cũng không thể nói là điều tra, chẳng qua tôi chưa từng tiếp xúc tới minh tinh nên muốn tìm hiểu thử xem thế nào…”
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tắt lịm dưới ánh mắt vô cùng áp bức của Tần Bách Duật.
Không bịa nổi nữa!
Tần Bách Duật không nói một từ, không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Lãnh Dịch Diêm và anh cao tương đương nhau, nhưng khí thế của cậu ta bây giờ lại yếu hơn anh rất nhiều.
Cậu ta gồng mình dưới ánh mắt trầm lạnh bức người của Tần Bách Duật, cảm thấy bốn phương tám hướng đều là áp lực khiến mình không thở nổi.
Lát sau, cậu ta vô thức lùi xuống một bước, cụp mắt, nghiến răng nói, “Phải, tôi đang điều tra cô ấy!”
Tần Bách Duật lạnh lẽo nói hai chữ: “Lí do!”
Lãnh Dịch Diêm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia, rồi lại vội vã nhìn sang hướng khác, “Tôi nghi cô ấy có liên quan tới nhà họ Ôn.”
Nghi vấn này, cũng không phải là không có căn cứ.
Nghiên Thời Thất rất giống Tranh Tranh!
Giống tới mức nửa đêm tỉnh mộng, cậu ta nhìn khoảng không trong căn phòng tối đen mà nảy ra một ý nghĩ cực kì điên rồ.
Lẽ nào Nghiên Thời Thất chính là Tranh Tranh, lẽ nào năm ấy cô ấy không chết, chỉ là bị tai nạn mất trí nhớ? Có lẽ cô đã phẫu thuật thẩm mĩ? Cuối cùng lại trời xui đất khiến gả cho Tần Bách Duật.
Nguồn : ngontinh hay.com
Sự ngờ vực này đâm rễ trong lòng cậu ta, lớn dần theo thời gian, càng ngày càng mãnh liệt.
Cậu ta lên mạng tìm mọi thông tin về Nghiên Thời Thất, kể cả thông tin khi cô ra mắt ba năm trước, kể cả hoàn cảnh gia đình trong như nước của cô, nhưng lại rất khó tìm được dấu vết liên quan trong đó.
Lãnh Dịch Diêm cho rằng, có lẽ mình bị điên rồi nên mới có thể nghĩ ra được loại giả thiết này.
Mặc dù cậu ta cũng thấy Nghiên Thời Thất có rất nhiều điểm khác biệt, không hề giống Tranh Tranh, nhưng cho dù chỉ có một cơ hội mong manh thôi, cậu ta cũng không muốn bỏ qua.
Nếu cô đúng là Tranh Tranh thì sao!
Vậy cậu ta cứ điên một lần thì có sao chứ!
Trong mắt Lãnh Dịch Diêm hiện lên một tia sáng nhạt, mặc dù không chịu nhìn thẳng vào mắt Tần Bách Duật, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được sự cố chấp.
Đôi mắt uy nghi của Tần Bách Duật nhìn thẳng cậu ta, cặp mi dài bất động, giọng nói mang theo sương lạnh: “Cho dù cô ấy có liên quan đến nhà họ Ôn hay không, cậu cũng không được nảy sinh ý đồ gì với cô ấy, hiểu chưa?”
Lãnh Dịch Diêm quay phắt đầu lại, răng nghiến chặt, hơi thở thoáng dồn dập, “Không được! Cô ấy là…”
“Cô ấy không phải người cậu muốn tìm!” Lãnh Dịch Diêm chưa nói dứt câu đã bị Tần Bách Duật ngắt lời.
Câu nói này khiến sợi dây đàn căng chặt trong lòng Lãnh Dịch Diêm đứt phựt.
Lồng ngực Lãnh Dịch Diêm phập phồng dữ dội, đôi mắt cũng vằn tia máu, “Anh tư Tần, sao anh biết cô ấy không phải người em muốn tìm?”
Nếu Nghiên Thời Thất không phải Tranh Tranh, vậy Tranh Tranh…
Tần Bách Duật liếc cậu ta, nét mặt vẫn lạnh tanh, “Về hỏi anh trai cậu ấy.”
Nói xong, anh xoay người bước đi, Lãnh Dịch Diêm vẫn ngẩn người đứng nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói của anh.
Lát sau, cậu ta nhìn quanh căn nhà, chỉ còn lại mình cậu ta cùng gã đàn ông nhỏ gầy tự xưng là thám tử kia đang cười gượng. Những người khác cũng theo Tần Bách Duật đi vào ngõ nhỏ, dần dần mất hút trong màn đêm…