Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 459 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ĐỂ CHO HỌ ĐI! Trong hành lang, không ít người nhà từ phòng bệnh khác ló đầu ra quan sát.
Một đôi vợ chồng sắc mặt cứng đờ lo lắng đang giằng co với vệ sĩ trước cửa phòng bệnh.
“Hai người các anh làm gì thế? Chúng tôi đến thăm bệnh, ngăn chúng tôi là có ý gì?” Người đang nói là bà Liên của Lệ Thành.
Hai anh em Đại Trần và Tiểu Trần đứng trước cửa, một trái một phải nghiêm ngặt chặn lại hai người bên trong.
Bà Liên vừa dứt lời thì Nghiên Quân đứng bên cạnh cũng cau mày, vẻ mặt không vui, nhưng vẫn nói rất lịch sự, “Chúng tôi đúng là đến thăm bệnh, cũng muộn rồi, chúng tôi đi đây.”
“Không được, hai ngày nay cô Ôn bị hoảng loạn không ít, chúng tôi phải bảo đảm an toàn cho cô ấy. Phiền hai vị đợi một lát, chờ người nhà cô ấy đến xác nhận rồi hẵng rời đi!”
Câu trả lời của Đại Trần rất nghiêm túc, chuyên nghiệp.
Nghe vậy, bà Liên không chờ được nữa, vươn tay ra đẩy Đại Trần một cái, rít lên the thé, “Sao mà phải để người nhà con bé xác định. Chúng tôi chính là người nhà của nó! Các người mau tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. Các người tự ý giam giữ người khác là phạm pháp đấy có biết không!”
Tiểu Trần đứng bên cạnh nhìn bà ta bằng ánh mắt sâu xa, “Nếu hai vị là người nhà cô ấy thì có gì phải sợ? Chờ mấy phút nữa gặp mặt xác nhận một chút, chẳng phải càng tốt hơn hay sao?”
“Anh…”
Bà Liên tức giân, cuống quýt kéo tay áo Nghiên Quân rồi thúc giục, “Ông mau nghĩ cách đi.”
Hai người bọn họ rất sốt ruột, còn Ôn Tri Diên thì sao?
Cô ta yếu ớt nằm trên giường, hình như đang ngủ thiếp đi!
Đại Trần lặng lẽ ngó vào trong một cái, hừ một tiếng mỉa mai.
Đôi vợ chồng này đến vì cô ta, bây giờ chuyện vỡ lở, cô Ôn này lại thản nhiên nằm trên giường.
Nói thế nào đây!
Nếu lát nữa người họ Ôn đến, hành động của cô ta bây giờ chính là không thèm quan tâm. Đến lúc đó hoàn toàn có thể lật lọng, nói rằng cô ta đã ngủ từ lâu, không hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.
Đúng là mưu mô thủ đoạn!
Đại Trần là người lõi đời lăn lộn trong giang hồ, có những chuyện, anh ta chỉ cần tư duy một chút là đoán được phần nào.
Lúc này, Nghiêm Quân cũng rất nóng ruột, vừa rồi ông ta đã nghe thấy tiếng y tá chạy đi gọi điện thoại.
Tình hình hiện giờ của họ đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Đang tính toán, bà Liên bèn quay phắt lại nhìn về phía giường bệnh, gấp gáp chạy đến, vỗ vai Ôn Tri Diên, “Con gái, dậy đi con…”
Bà Liên nghĩ, có lẽ chỉ cần con gái bà ta lên tiếng thì vệ sĩ sẽ thả họ đi.
Nếu không, chờ tới lúc người họ Ôn đến không có lí do gì giải thích được.
Chẳng biết vì sao, dường như Ôn Tri Diên ngủ rất sâu, bà Liên lay mạnh nói to như vậy mà cô ta chỉ lẩm bẩm hai câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Vài phút nữa trôi qua.
Lúc này, Ôn Tranh đứng trong lối thoát hiểm nhận được điện thoại của Tiểu Lục.
Cô vẫn duy trì động tác nghe máy, mắt nhìn Nghiên Thời Thất mặt không đổi sắc đứng bên cạnh, “Bảo vệ của bệnh viện đã vào thang máy rồi.”
Nghe vậy, Nghiên Thời Thất chậm rãi nhắm mắt lại, sau khi đè nén tâm trạng mới khàn giọng đáp: “Thả bọn họ đi.”
Với tình hình tối nay, cô sẽ không thật sự để ông Nghiên gặp người nhà họ Ôn, cũng không thể bị bảo vệ bệnh viện tóm được.
Đây coi như cảnh cáo bọn họ thôi.
Dù sao cô cũng rất mong chờ, nếu ông Nghiên và bà Liên xuất hiện trong tiệc mừng thọ của nhà họ Ôn thì cảnh tượng sẽ như thế nào.
Mà đêm nay, mới chỉ là bắt đầu.
Cô cũng chú ý, từ lúc vệ sĩ tỉnh lại cho đến bây giờ, Ôn Tri Diên vẫn không hề xuất hiện, rõ ràng không định nhúng tay vào, chỉ ích kỉ bảo vệ bản thân.
Đại Trần nói cô ta lòng dạ sâu, thủ đoạn độc ác đúng là chẳng oan.
Ôn Tranh ở bên cạnh nghe thấy cô nói câu này bèn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô tưởng Tiểu Thất giận quá mất khôn, nếu đêm nay hai nhà gặp mặt thì hoàn toàn vô nghĩa.
Ôn Tranh gạt suy nghĩ sang một bên, đứng bên cạnh cửa thoát hiểm ra ám hiệu cho Đại Trần, hai anh em nhà này đều rất tinh ý.
Cùng lúc nhận được tín hiệu, dường như họ không hề chần chừ, mượn cớ nghe điện thoại, để lại một câu người nhà cô Ôn đã tới rồi sóng bước đi về phía thang máy.
Chỉ trong chớp mắt, ông Nghiên và bà Liên đã vội vã chạy về phía thang máy chở hàng ở hướng ngược lại, dùng thẻ vào cửa mà trước kia Ôn Tri Diên cho họ để chạy trốn…