Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 469 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
AI ĐÃ RA TAY? Tần Bách Duật nhẹ giọng đáp lại, nhưng Nghiên Thời Thất đã níu chặt lấy vải vóc bộ vest nơi thắt lưng của anh, giọng nói nghẹn ngào, “Sao anh lại ở đây?”
Không phải anh nói có chuyện nên muộn một chút mới tới sao?
Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ trước đây của dì Hoa chứ?
Cô có rất nhiều lời, rất nhiều thắc mắc, muốn bày tỏ với anh. Nhưng trong giây phút được anh ôm vào lòng cô lại không nói thành lời, khóe mắt cũng ướt át.
“Ngoan, để em đợi lâu rồi.” Một tay Tần Bách Duật ôm cô, tay kia mang theo sự ấm áp vuốt nhè nhẹ lên mái tóc của cô, là sự xoa dịu và đau lòng nồng đậm.
Nghiên Thời Thất tựa lên bả vai anh, sau khi đè nén nước mắt tràn mi, cô lại lẩm bẩm nói, “Anh Tư, em lạc mất Ôn Tranh rồi!”
Một câu nói mang theo vô tận xót xa và khổ sở.
Ở trước mặt anh, tâm trạng gắng gượng đau khổ của cô hai ngày nay đã có chiều hướng vỡ đê.
Giọng nói của Nghiên Thời Thất chứa đầy đắng chát. Lúc này, ngoài ý muốn, cô liếc mắt nhìn thấy căn phòng phía sau lưng anh dường như có ánh nến nhảy nhót.
Cô vừa hít thở sâu, vừa điều chỉnh cảm xúc của mình. Bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp của Tần Bách Duật, “Anh biết, xin lỗi, anh tới muộn.”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, muốn kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Nhưng cô vừa muốn hành động thì khuỷu tay của Tần Bách Duật đã khóa chặt cô vào lòng, hôn lên vành tai cô rồi đè thấp giọng, nói: “Ôn Tranh không sao rồi.”
Nghiên Thời Thất cứng đờ trong vòng tay anh, nhưng trong lòng lại nóng như lửa đốt.
Dường như gió lạnh đêm thu cũng không rét buốt như vậy nữa.
Trong tầm mắt mờ tối, cô đối diện với ánh mắt chứa đầy sao trời của anh, giọng cô run rẩy lặp lại: “Ôn Tranh, chị ấy không sao?”
Tần Bách Duật im lặng mấy giây, rồi xoay người nhìn về phía căn phòng lập lòe ánh nến, giọng nói trĩu nặng, “Người ở bên trong.”
Nghiên Thời Thất gần như không chút do dự đã muốn nhấc chân đi qua.
Nhưng cổ tay cô lại bị anh kéo lại. Anh chậm rãi vuốt ve gương mặt cô rồi dặn dò: “Sau khi gặp mặt thì cần phải bình tĩnh. Anh ở đây chờ em.”
Trái tim cô như bị bóp thắt bởi những lời này.
“Vâng.”
Nghiên Thời Thất giẫm giày cao gót, bước chân rất vội vã đi tới cửa căn phòng đó. Ngay tại lúc cô giơ tay lên định gõ cửa thì hai cánh cửa gỗ đã mở ra, người đập vào mắt khiến cô quá đỗi ngạc nhiên, “Cảnh sát Lôi?”
***
Năm phút sau, Nghiên Thời Thất mang theo vành mắt đỏ hoe đi từ trong phòng ra.
Cô mím chặt môi, chóp mũi cũng đo đỏ, đêm này vẫn lạnh như vậy.
Tần Bách Duật đứng ở cửa thùy hoa chờ cô, vừa thấy cô đi ra thì lập tức tiến lên đón, dang rộng vòng tay đón cô vào lòng.
Khóe miệng của Nghiên Thời Thất vì cố gắng chịu đựng mà co rút lại. Cô vùi gương mặt buồn bã vào ngực anh, hai tay siết chặt thành nắm đấm đặt trên ngực anh, giọng nói khàn khàn không như trước nữa, “Ai đã ra tay vậy?”
“Đối phương là một đám côn đồ sống trong hộp đêm.”
***
Năm giờ đúng, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật đi trở về nhà kính thủy tinh.
Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, bên cạnh bàn bên trong đã đầy khách.
Ông cụ Ôn Sùng Lễ là bậc thầy quốc họa, mà cũng là giáo sư đặc biệt mời tới của trường đại học nổi tiếng nào đó, học trò ở khắp nơi, cho nên người tới có học sinh của ông, cũng có người giỏi giang ở đủ mọi ngành nghề.
Trong đó bao gồm con cháu của nhà họ Lãnh và nhà họ Lệ cũng đến đông đủ.
Bên ngoài nhà kính thủy tinh, xuyên thấu qua ánh đèn sáng ngời, Nghiên Thời Thất nhìn thấy người nhà họ Ôn ngồi ở bàn chính.
Ông cụ ngồi ghế trên cùng, tuổi đã ngoài bảy mươi, mặc một bộ trang phục đời Đường màu đỏ sậm, tinh thần quắc thước. Ông đeo mắt kính gọng vàng, đuôi kính còn có hai sợi dây rủ xuống đong đưa.
Đôi mắt ông nhuộm ý cười, lúc cười nói thì nếp nhăn nơi khóe mắt lại lộ ra sự hiền hòa nho nhã.