Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 483 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
THÌ RA EM GÁI TỐT CỦA TÔI NHỚ TÔI ĐẾN VẬY! Nghiên Thời Thất chua chát lắc đầu, không chờ Ôn Tĩnh Hoằng nói thêm, cô đã nhẹ nhàng hỏi: “Ba, cho nên bao nhiêu năm nay, tháng nào hai người cũng đến Đế Kinh đều là đi thăm cô Ôn sao?”
Bốn chữ “bao nhiêu năm nay” được Nghiên Thời Thất nhấn mạnh.
Tâm trạng bà Liên vừa thả lỏng một hơi đã lại trở nên căng thẳng. Bà ta quay sang nhìn Nghiên Thời Thất, bất mãn quát lớn, “Con ranh mất nết, nói linh tinh cái gì thế, cái gì mà bao nhiêu năm nay!”
Ha ha!
Vốn còn lo lắng người nhà họ Ôn không hiểu ẩn ý trong lời của cô, nhưng bà Liên nổi đóa lên như vậy thì lại nhấn mạnh lời cô thêm một lần.
Nghiên Quân cũng lập tức trợn trừng mắt.
Ngoại trừ Ôn Tĩnh Nho, những người còn lại trong phòng đều tự có sự lí giải của mình.
Nhìn thấy phản ứng của bà Liên và ông Nghiên Quân, cùng với thái độ mơ hồ không biết chuyện gì đang diễn ra của Nghiên Thời Thất, tất cả đều khiến người ta cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cánh mũi Ôn Tĩnh Hoằng phập phồng, nhìn sang Ôn Sùng Lễ vẫn luôn im lặng không nói gì. Ông cân nhắc kĩ càng, đang chuẩn bị lên tiếng thì lại có người nhanh hơn.
Ôn Tri Diên đang ngồi cạnh Trang Nhân cuống quýt đứng dậy, ngẩng đầu lên để lộ khuôn mặt đẫm lệ. Cô ta bước đến trước mặt Ôn Tĩnh Hoằng, quỳ xuống “bịch” một tiếng, “Ba, con xin lỗi, con đã lừa mọi người!”
Cả căn phòng lặng như tờ đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ngay lúc cô ta định quỳ xuống thì Ôn Tĩnh Hoằng đã đưa tay ngăn. Nhưng động tác của Ôn Tri Diên rất nhanh, tiếng đầu gối đập xuống đất vang dội cũng thể hiện cô ta quyết tâm đến mức nào.
Tay Ôn Tĩnh Hoằng dừng giữa không trung, hơi khó xử.
“Diên Diên, con làm gì thế?” Đoan Mộc Lam Nhã cũng muốn bước tới đỡ cô ta lên. Đúng lúc này, ông cụ Ôn Sùng Lễ, người có tiếng nói nhất bỗng mở miệng, “Ngồi yên cả đi, nghe xem con bé muốn nói gì đã. Tri Diên nói tiếp đi!”
Ôn Tri Diên ngước đôi mắt ngập nước nhìn Ôn Sùng Lễ, nước mắt cô ta lã chã rơi như mưa.
Nghiên Thời Thất nghĩ thầm, người này không làm diễn viên thật là đáng tiếc.
Ôn Tri Diên khóc nức nở, giọng nói cũng nghẹn ngào, “Ông nội, ba, mẹ, con xin lỗi, trước đây con không nói thật với mọi người. Đúng là con đã nhận dì Liên làm mẹ nuôi, nhưng cũng không phải nhiều năm như cô Nghiên nói, là chuyện gần đây thôi ạ. Con biết con không nên trộm nhận người khác là mẹ nuôi, nhưng con với dì Liên thật sự rất hợp nhau. Con cũng không biết sao con lại giống dì ấy đến vậy, con cảm thấy đây chính là duyên phận. Ba, mẹ, hai người đừng trách họ, hôm ở viện họ chỉ tới thăm con thôi, bởi vì sợ liên lụy đến con nên mới trốn đi. Đều tại con không hiểu chuyện, không nói trước với ba mẹ chuyện con nhận mẹ nuôi. Con tự nguyện chịu phạt.”
Từng câu từng từ đều rất chân thành, khóc ngất thảm thương, đến nỗi có thể nghe thấy từng giọt nước mắt chảy dọc theo cằm cô ta rơi tí tách xuống sàn nhà.
Mất một lúc, không ai lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cô ta chủ động thừa nhận lại khiến Ôn Tĩnh Hoằng cảm thấy bản thân chuyện bé xé ra to.
Lúc trước chưa hỏi nguyên nhân đã tự ý mang người ta ra sảnh sau, giờ thành ra đâm lao phải theo lao.
“Diên Diên…” Giọng của Ôn Tĩnh Hoằng có chút ngập ngừng, lại mang theo chút đau lòng, “Nhận mẹ nuôi cũng không phải chuyện xấu. Nếu hai người vừa gặp đã thân, con có thể nói với ba mẹ mà! Con xem, giờ làm lớn chuyện…”
Ôn Tri Diên vừa khóc vừa gật đầu, “Con sợ ba mẹ đau lòng nên mới không dám nói cho hai người biết chuyện này. Hơn nữa… con nhận dì Liên làm mẹ nuôi cũng không phải chỉ vì bản thân. Ba, mọi người không cảm thấy cô Nghiên rất giống chị con sao? Con thật sự rất nhớ chị, cho nên nhìn cô Nghiên con thấy rất thân thiết. Con nghĩ đây là ông trời sắp đặt mang chị về cạnh mình, cho nên con…”
Nói đến câu cuối, Ôn Tri Diên nghẹn ngào không nên lời.
Ôn Tri Diên nhắc tới Ôn Xu Tranh là muốn đánh vào tình thân máu mủ, khiến trong lòng mọi người đều dấy lên lòng thương cảm.
Nhưng, cô ta lại không ngờ được…
Cửa lớn bị người đẩy ra từ phía ngoài, gió lạnh lùa vào cuốn theo một giọng nói yếu ớt rơi vào tai mọi người, “Thì ra em gái ngoan của chị nhớ chị đến vậy…”