Người Dấu Yêu

Chương 491

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 491 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





LÒNG DẠ ÁC ĐỘC TỚI NHƯỜNG NÀO!
Nghiên Thời Thất lại hít khí lạnh, cảm thấy cả người như bị phủ thêm một tầng sương, lạnh đến rùng mình.


Nếu như Ôn Tri Diên thật sự bắt tay với Trang Nhân, chẳng trách sao mấy năm Ôn Tranh sống ở nhà họ Ôn lại khổ cực đến vậy.


Cô không biết nhà họ Trang, nhưng theo anh Tư nói lúc nãy thì bọn họ đã từng tẩy trắng rồi.


Bản thân hai chữ “tẩy trắng” này mang theo quá nhiều uẩn khúc tăm tối.


Nếu như Trang Nhân thật sự đứng sau lưng thêm dầu vào lửa thì cô nên đáp lễ bà ta thế nào đây?


Không ngờ nhà họ Ôn luôn tự xưng là dòng dõi Nho gia, mà bên trong cũng thối nát đến vậy.


“Em đừng nôn nóng, nếu muốn đòi lại công bằng cho Ôn Tranh thì em có thể ra tay bất cứ lúc nào.” Tần Bách Duật nâng gương mặt của Nghiên Thời Thất lên, chậm rãi vuốt ve làn da lạnh như băng của cô.


Anh vừa nói hết câu đã lại ghì cô vào trong ngực, đau lòng vỗ lưng cô, “Tối nay em mệt lắm rồi phải không.”


Nghiên Thời Thất tựa lên đầu vai anh, chậm rãi khép đôi mắt sũng nước, đáy mắt tràn đầy sự mệt mỏi, “Vâng… Ba mẹ em đâu rồi?”


Khi xưng hô như thế này một lần nữa, giọng nói của cô đã có nhiều xa cách.


Tối nay, cô mất đi ba mẹ, lại suýt chút nữa đã mất luôn cả Ôn Tranh.


Nhiều món nợ như vậy, phải lần lượt thanh toán từng cái một.


“Ở nhà họ Ôn, có vệ sĩ canh chừng. Trước khi em và Ôn Tranh đưa ra quyết định thì bọn họ không thể đi đâu được.”


Nghiên Thời Thất gật đầu nhưng không hề có chút cảm thông, bởi vì đây là bọn họ tự làm tự chịu.


Hai người ôm nhau một lát, Nghiên Thời Thất mới đột nhiên nhớ tới một chuyện. Cô ngả người ra sau nhìn vào trong đôi mắt sâu thẳm tối tăm của anh, “Tại sao phổi của Ôn Tranh lại bị ứ nước?”


Ánh sáng âm u lóe lên trong mắt Tần Bách Duật, anh trầm mặc một thoáng, dù không đành lòng nhưng anh vẫn chọn không giấu giếm cô, “Sau khi đánh Ôn Tranh bị thương, bọn họ lại buộc tảng đá lên người cô ấy rồi nhấn chìm xuống hồ. Là Lôi Duệ Tu cứu cô ấy lên, sau đó liên lạc với anh, suy nghĩ rất lâu mới đưa cô ấy trở về nhà họ Ôn.”


Vừa nghe thấy vậy, hai chân Nghiên Thời Thất như nhũn ra, hơi thở cũng run rẩy theo.


Cô mấp máy môi nhưng không phát ra được âm thanh nào. Vietwriter.vn


Khóe mắt cô lập tức chứa đầy ánh nước, lạnh lùng và thù hận đan xen nhau.


Lòng dạ độc ác đến nhường nào mới muốn dồn Ôn Tranh vào chỗ chết!


Tần Bách Duật thấy cô sốc như vậy thì đau lòng ôm lấy cô, tiếp tục nói, “Ngày Ôn Tranh mất tích, Lôi Duệ Tu vẫn đi theo cô ấy. Sau đó, trong bữa tiệc rượu, anh ta đã liên lạc với anh, nói rằng Ôn Tranh khăng khăng muốn về nhà họ Ôn, cho nên anh đã sắp xếp cho Ôn Tranh gặp mặt dì Hoa trước.”


Thì ra là như vậy!


Thảo nào, từ khi bữa tiệc bắt đầu, dì Hoa làm như vô tình giới thiệu cô cho người nhà họ Ôn biết, cũng như vững vàng như núi ở sảnh sau như vậy.


Bà biết hết mọi chuyện, nhưng lấy lập trường kiên định nhất để âm thầm giúp đỡ cô và Ôn Tranh.


Bác Cả xuất giá nhiều năm, bà chủ quản lý cả nhà họ Kiều này lại là người có tình người nhất trong toàn bộ nhà họ Ôn.


Chóp mũi Nghiên Thời Thất cay cay, đôi mắt trong veo đã tràn ngập nước, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa rơi xuống giọt nào.


Khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề.


Nhưng Ôn Tranh làm cô quá đau lòng.


Chị ấy khăng khăng muốn về nhà họ Ôn, không phải là muốn đòi lại danh phận cho mình. Thậm chí cô còn cho rằng chuyện vạch trần Ôn Tri Diên cũng không phải là ưu tiên trong dự tính của chị ấy.


Ôn Tranh cũng đã chịu đựng được nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể sẽ nóng lòng trong bữa tiệc này chứ.


Nghiên Thời Thất rủ mắt xuống, hai bàn tay đặt bên người siết lại thật chặt, cho thấy cô đang kiềm chế cực độ.


Tần Bách Duật nhìn thấy toàn bộ những biểu cảm này, bèn kéo lấy tay cô, nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra. Khi nhìn thấy trong lòng bàn tay đã bị chính móng tay cô đâm bầm tím thì anh lập tức mím môi, xoa cho cô, dùng giọng nói trầm thấp xoa dịu nỗi đau khổ của cô, “Mọi chuyện đều chưa muộn, cho dù em muốn làm gì thì anh cũng ủng hộ em.”
Bình Luận (0)
Comment