Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 506 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
BA MẸ TÔI CÓ BIẾT CÔ TỚI NHÀ HỌ ÔN KHÔNG? Chiều hôm đó, mây đen giăng kín bầu trời, gió lạnh cuốn theo cái lạnh thấu xương tới mọi góc khuất ở Đế Kinh.
Hai giờ chiều, Nghiên Thời Thất đến nhà họ Ôn.
Xe chuyện dụng của cô đỗ trước cửa, cửa kính dán tấm chắn màu đen cho nên người ngoài rất khó nhìn vào bên trong.
Sau khi xuống xe, Nghiên Thời Thất đi vào cửa nhà họ Ôn. Vừa đi vòng qua bức bình phong thì quản gia Ôn đã tươi cười rạng rỡ đi ra đón tiếp, “Cô Thời Thất, cô đã tới rồi!”
Ông không còn gọi là “cô Nghiên” nữa, mà là dùng cách xưng hô ngang hàng với Ôn Tri Diên.
Chắc là do dì Hoa nhắc nhở rồi.
Nếu cô muốn vào nhà họ Ôn thì đương nhiên cần phải có sự trợ giúp của dì Hoa mới có thể danh chính ngôn thuận được.
Mà quản gia Ôn chính là người mà bà sắp xếp tiếp đón cô.
Hôm nay Nghiên Thời Thất tới nơi này không phải để thăm người thân, cũng không phải để ôn chuyện cũ, mà là đến tìm chuyện vui.
Quản gia Ôn hiểu rất rõ cho nên không hề nói nhiều, sau khi vào cửa đã hướng dẫn Nghiên Thời Thất đi thẳng tới phòng ở của Ôn Tri Diên.
Mấy ngày nay, ngoại trừ vợ chồng Ôn Tĩnh Nho thì tất cả những người khác đều không được rời khỏi nhà tổ nhà họ Ôn, bao gồm cả Ôn Tri Diên đêm đó đã ngất xỉu.
Nghiên Thời Thất vừa đi vừa quan sát cảnh vật trong tứ hợp viện. Lúc bước qua bậc cửa, cô làm như vô tình hỏi: “Quản gia Ôn, gần đây cô Ôn đang làm gì vậy ạ?”
Quản gia Ôn biết tất cả mọi chuyện, chắp tay sau lưng đi bên cạnh cô, vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt không hề ngạc nhiên mà cười nói, “Ngày nào cũng vẽ tranh. Cô ấy biết ông cụ Ôn thích cỏ cây hoa lá cho nên gần đây rất nỗ lực!”
“Ồ, thật là hiếm thấy!” Nghiên Thời Thất cười tủm tỉm bình luận một câu, nhưng đáy mắt lại tràn ngập vẻ giễu cợt.
Đúng là đứa trẻ biết làm người ta yêu thích sẽ không từ bỏ bất kì một cơ hội tốt nào.
Quản gia Ôn nhìn Nghiên Thời Thất, sau đó nâng gọng kính như thở dài nói tiếp, “Còn chưa hết đâu, cô Tri Diên biết cô Cả thích đồ trang sức ngọc trai, cho nên gần đây không biết tìm đâu được một viên ngọc thô, muốn tự mình khắc mặt dây chuyền tặng cho cô Cả đấy.”
Trò chuyện phiếm được mấy câu thì căn phòng phía đông của Ôn Tri Diên cũng đã gần ngay trước mắt.
Quản gia Ôn chỉ vào một căn phòng trong đó nói, “Là căn phòng đó, cô Thời Thất cứ vào đi. Tôi ở ngay ngoài cửa, có gì cô cứ gọi tôi nhé.”
“Cảm ơn quản gia Ôn, làm phiền ông rồi.”
“Không phiền, là chuyện nên làm.”
Nghiên Thời Thất cúi đầu cười với ông rồi chậm rãi bước tới gần căn phòng. Cô không gõ mà đẩy thẳng cửa đi vào.
“Cô nghĩ cách giúp tôi giải quyết…”
Nghiên Thời Thất mới vừa đi vào cửa đã nghe thấy những lời này vang lên từ trong phòng.
Có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa, nên sau một lúc im lặng Ôn Tri Diên mới lê dép vội vã xuất hiện.
Bố cục trong căn phòng này không hề giống như những phòng đơn bình thường khác.
Ngay cửa vào là phòng khách đón nắng, kết hợp nhiều cánh cửa gỗ tạo nên khung cảnh hoài cổ. Phía sau một dãy kệ cổ bên tay phải chính là phòng ngủ.
Vào lúc này, Ôn Tri Diên mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, búi tóc trên đầu như bé gái ngoan ngoãn trong mỗi gia đình vậy.
Cô ta vẫn đang cầm điện thoại trong tay, bất ngờ nhìn thấy Nghiên Thời Thất và cánh cửa đang mở toang phía sau lưng cô, thì lập tức buông thõng tay xuống tắt điện thoại, nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, “Cô đến đây làm gì?”
Không một lời chào, không một nụ cười, mà là chất vấn thẳng thừng. Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất nghiêng người đứng trước cửa, gió ngoài thổi vào, khẽ lay động chiếc áo khoác của cô. Cô thuận tay đóng cửa phòng lại, hờ hững nói: “Đương nhiên là tới thăm cô rồi!”
“Không cần!” Ôn Tri Diên nhìn thấy cô đóng cửa phòng thì ánh mắt lập tức lóe lên cảnh giác, “Ba mẹ tôi có biết cô đến nhà họ Ôn không?”
Nghiên Thời Thất xoay người đi từng bước vào phòng, sau khi bỏ áo khoác ra khỏi hai cánh tay mới thản nhiên ngồi xuống bàn gỗ tròn trong phòng khách.
Cô đặt khuỷu tay trên bàn, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ đều đặn lên mặt bàn, “Ba mẹ cô? Ồ, là ông Nghiên với bà Liên sao? Có lẽ họ còn chưa biết đâu, cần tôi nhờ quản gia Ôn gọi họ tới không?”