Người Dấu Yêu

Chương 564

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 564 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





KHUNG ẢNH TRONG NGĂN KÉO!
Sau khi Trác Hàn đang khao khát hẹn hò rời đi, Nghiên Thời Thất đặt tạp chí xuống ghế, sờ sờ khuôn mặt vẫn đang nóng bỏng của mình, thở phào nhẹ nhõm.


“Em hồi hộp đấy à?” Tần Bách Duật dựa vào lưng ghế sau bàn làm việc, hai chân bắt tréo nhau, vừa tao nhã vừa biếng nhác.


Nghiên Thời Thất lườm anh, thản nhiên cười, “Còn lâu!”


Tuy cô phản bác nhưng ánh mắt láo liên lại không giấu nổi.


***


Hai người cứ an tĩnh ngồi trong một phòng tới chiều, không khí tràn ngập yên bình ấm áp.


Tần Bách Duật vẫn luôn bận rộn, còn Nghiên Thời Thất thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn anh.


Quan hệ của bọn họ không hề có cảm xúc rung động mãnh liệt, cũng không cố mọi cách để chinh phục. Tình yêu này như dòng nước không ngừng trôi, đổ dồn vào biển cả.


Có thể nói là tình cảm như vậy quá êm ả, nhưng đối với Nghiên Thời Thất, êm ả cũng chính là nền tảng của sự bền vững.


Không phải cứ li kì rối rắm mới có thể khắc cốt ghi tâm.


Tình cảm như của cô và anh Tư có thể hình dung như mạch nước ngầm cuộn trào mạnh mẽ bên dưới dòng nước bình yên phẳng lặng.


Thoắt cái đã tới năm giờ.


Ngay khi Tần Bách Duật đóng lại tập văn kiện cuối cùng thì Nghiên Thời Thất đã đứng sau lưng anh, đôi tay mảnh khảnh khẽ xoa bóp hai bên vai anh. Cô cúi người, cất giọng dịu dàng êm ái: “Anh có mệt không? Em bóp vai cho anh nhé!”


Tần Bách Duật đưa tay lên vai nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay mềm mại, “Ngồi với anh cả buổi chiều có chán không?”


Nghiên Thời Thất bất giác lắc đầu, “Không chán. Anh làm xong chưa?”


Vừa nói ánh mắt cô vừa sáng lấp lánh.


Tần Bách Duật cũng không nhìn thấy dáng vẻ cô, bình thản đáp, “Tối nay em muốn ăn gì?”


“Em chưa đói, không vội đi ăn! Mà em chợt nhớ ra một chuyện.” Nghiên Thời Thất vừa bóp vai cho anh vừa cười nói. Cô nhịn một buổi chiều khổ sở lắm rồi.


“Chuyện gì? Em nói đi!” Tần Bách Duật nắm tay cô, tiện đà kéo cô từ sau lưng đến trước người, nhướng mày chờ đợi.


Nghiên Thời Thất nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, lơ đãng nở nụ cười, sau đó chỉ vào ngăn kéo của anh, “Em nhớ trước đây có một khung ảnh đặt trên bàn, bị anh cất vào đây.”


Không biết tại sao, hôm nay ở Vịnh Lâm Hồ cô lại đột nhiên nhớ tới chuyện này.


Lần đầu gặp mặt, cô không nhìn thấy ảnh chụp trên khung ảnh kia.


Sau này mặc dù cũng có lúc ở một mình trong văn phòng của anh, nhưng cô tôn trọng sự riêng tư của anh cho nên luôn đề nén sự tò mò của mình.


Giờ hai người đang yêu say đắm, cho nên nhu cầu dường như cũng tăng lên.


Cô muốn hiểu hơn về anh, không muốn dối lòng đè nén tình cảm của mình.


Cô quyết định thẳng thắn bày tỏ sự hiếu kì của mình cho anh biết. WebTru yenOn linez . com


Nghiên Thời Thất nói xong cũng từ tốn nhìn anh. Bốn mắt gặp nhau, trong mắt đều sự thẳng thắn trong sáng.


Vẻ mặt của anh không đổi, khẽ siết tay cô nói: “Hôm nay em ngoan như vậy là vì cái khung ảnh kia đấy à?”


“Đương nhiên không phải!” Nghiên Thời Thất gãi gãi lông mày, tự tìm bậc thang cho mình xuống, “Ở bên anh là chủ yếu, xem ảnh là ý tưởng bộc phát thôi!”


Ý cười trong mắt Tần Bách Duật càng sâu hơn. Anh bật cười, hất cằm chỉ cái ngăn kéo kia, “Tự mở ra xem đi.”


Cũng không phải cô cảm thấy anh sẽ cất giấu bí mật gì trong ngăn kéo này, nhưng có vài thời điểm, sự tò mò của phụ nữ đều rất khó bảo.


Ngón tay Nghiên Thời Thất co lại, đắc ý gõ gõ ngăn kéo nói, “Anh đã cho thì em cũng không nể đâu nhé!”


Nghe cô nói vậy, Tần Bách Duật lại kéo cô ngồi xuống đùi mình. Ánh hoàng hôn ngoài cửa dần tắt, ánh đèn trong phòng chiếu ngược bóng họ ra ngoài cửa sổ.


Nghiên Thời Thất mở ngăn kéo, không ngoài dự đoán, chiếc khung ảnh kia vẫn lặng lẽ nằm ở đây.


Khi vừa chạm vào khung ảnh, cô lại chớp mắt nhìn anh cái rồi mới chậm chạp lôi khung ảnh ra dưới ánh mắt dịu dàng của anh.
Bình Luận (0)
Comment