Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 615 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 615CẬU BUỒN NGỦ À? Lúc này còn chưa mở tiệc, Nghiên Thời Thất kéo Tần Bách Duật tránh khỏi mấy chỗ đông người.
Anh nắm tay cô tìm đến chỗ nghỉ ngơi. Hai người nhanh nhẹn ngồi xuống, sau đó anh mới trầm giọng nói, “Mặc kệ cô ta muốn nói gì, chuyện mười bốn năm trước không phải là chuyện cô ta nên biết.”
Nghiên Thời Thất chống khuỷu tay lên bàn, nâng má nhìn Tần Bách Duật, “Đúng là lạ thật, sao cô ta biết được chuyện này chứ, lại còn nói chắc như đinh đóng cột nữa. Ai nói cho cô ta biết nhỉ?”
Khóe môi Tần Bách Duật cong lên giễu cợt, tuy không nói thẳng ra, nhưng ánh mắt anh lại liếc về phía Mặc Lương Vũ đang vô cùng hạnh phúc đứng ở cửa chào khách.
Nghiên Thời Thất nhìn theo ánh mắt của anh, ngạc nhiên há hốc miệng, đúng là không còn gì để nói.
Cô vô thức cảm thấy nghi hoặc, không phải Mặc Lương Vũ nói cái gì không nên nói với Lăng Mật đấy chứ?
Chuyện xảy ra với anh Tư mười bốn năm trước chính là điều cấm kị ở nhà họ Tần.
Mặc Lương Vũ thật sự nói hết cho Lăng Mật sao?
Cho dù năm đó người nhà họ Tần đã phong tỏa tin tức, nhưng người của mấy gia tộc lớn đều có thể biết được sơ sơ.
Nhưng đương nhiên, Lăng Mật chính là người biết ít nhất.
Nếu không, lúc ở Vịnh Lâm Hồ, cô ta cũng sẽ không bày ra dáng vẻ khích bác mà nói với cô rằng, anh Tư yêu một cô gái suốt mười mấy năm.
Nghiên Thời Thất càng nghĩ càng cảm thấy đêm nay sẽ không yên bình.
***
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khách khứa đều đã đến nhưng lại không thấy Lăng Mật đâu.
Lúc này, trong một góc khu nghỉ ngơi, Kiều Mục đặt di động dưới bàn nhắn WeChat. Hai ngày nay anh ta nhớ nhóc con đến cồn cào.
Nhưng giờ này ở nước ngoài là sáng sớm, anh không muốn quấy rầy cô nhóc nên chỉ có thể soạn tin nhắn lưu ở hộp thư nháp, đợi trời sáng mới gửi đi.
Hàn Vân Đình ngồi cạnh cũng cúi đầu nhìn di động, xem bản thiết kế thời trang mới nhất của mình, thỉnh thoảng còn chỉnh sửa vài chỗ.
Thời gian cũng gần nhích đến năm giờ chiều, tiệc đính hôn sắp bắt đầu.
Mặc Lương Vũ và người lớn nhà họ Mặc đang bận tiếp khách, toàn bộ sảnh tiệc đều kín người.
Buổi đính hôn này tổ chức theo kiểu tiệc đứng, mặc dù khách khứa đều tụm năm tụm ba trò chuyện nhưng vẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Sao cô chủ nhà họ Lăng vẫn chưa xuất hiện?
Đúng lúc này, di động của Tần Bách Duật vang lên.
Nghiên Thời Thất ngồi cạnh anh, liếc thấy cái tên hiển thị trên màn hình liền nhướng mày, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Sau ba hồi chuông, Tần Bách Duật mới nhận máy, đối phương chỉ nói một câu, anh cũng chỉ đáp một tiếng: “Được!”
Anh cúp máy, mấy người đang ở xung quanh đều quay sang nhìn.
Tần Bách Duật nhìn một vòng xung quanh, thong thả sửa lại áo khoác của mình, bình thản nói một câu, “Phòng tổng thống V8.”
Kiều Mục ngơ ngác: “Hả? Cậu buồn ngủ à? Lại còn đặt phòng tổng thống ngủ một giấc?”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hàn Vân Đình cũng thắc mắc, lại ngập ngừng không nói gì.
Nghiên Thời Thất nhìn Tần Bách Duật đứng lên, cô cũng không nói nhiều, sửa sang bộ váy nỉ, cũng đứng lên theo, “Em đi với.”
“Hai người cũng đi cùng đi!” Tần Bách Duật nắm tay Nghiên Thời Thất, nói với Kiều Mục và Hàn Vân Đình.
Kiều Mục muốn nói lại thôi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Hàn Vân Đình, mặc dù khó hiểu nhưng vẫn đứng lên đi theo. Theo đánh giá của anh ta, chú Tư sẽ không tùy tiện làm bậy đâu.
Việc chú Tư làm luôn hợp tình hợp lí.
Kiều Mục không đi nhanh được, để mặc cho Hàn Vân Đình đỡ mình. Anh ta nhìn bóng lưng hai người đằng trước, nghi ngờ hỏi, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao anh đây cảm thấy buổi đính hôn này… bốc mùi…”
Hàn Vân Đình mím môi không nói không rằng, nhưng đôi mắt khuất sau cặp mắt kính lại tràn đầy buồn phiền.
Hi vọng Lăng Mật không gây chuyện.
Vừa rồi anh ngồi cách chú Tư khá gần, nếu anh không nhìn nhầm, cuộc điện thoại kia là do Lăng Mật gọi tới.
Mà khi bọn họ vừa rời sảnh tiệc thì có một người đàn ông xa lạ, vẻ mặt không vui lặng lẽ đi theo…