Người Dấu Yêu

Chương 617

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 617 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 617CÓ PHẢI LÀ NÊN ĐI THẲNG VÀO VẤN ĐỀ RỒI KHÔNG?
Nghiên Thời Thất thu hết hành động của Kiều Mục và Hàn Vân Đình vào trong cặp mắt bình tĩnh của mình.


Nhìn Lăng Mật rõ ràng không đủ tự tin mà còn gồng mình lên giả vờ vô tội nữa thì cô đã hiểu sơ qua.


Hừ, mùi hương này… thảo nào cô ta muốn nói chuyện riêng với anh Tư.


Hàn Vân Đình bước lên trực tiếp mở cửa sổ đã đủ để chứng minh mùi hương này có vấn đề.


Lúc này, Kiều Mục cảm thấy bực bội mà móc túi, chỉ để phát hiện ra mình không mang theo thuốc lá, bèn quay đầu nhìn về phía Hàn Vân Đình đang đứng gần cửa kính, “Cho điếu thuốc!”


Hàn Vân Đình ném một hộp thuốc lá qua. Kiều Mục châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi để đè xuống cơn xúc động muốn nổi giận mắng Lăng Mật.


Nghiên Thời Thất vẫn không nói một lời nào. Sau khi cô và Tần Bách Duật ngồi xuống, liền nghe được Kiều Mục mở miệng giễu cợt, trong giọng điệu lộ ra sự thất vọng: “Lăng Mật ơi là Lăng Mật, có phải cô đã quên mất rằng, thành viên trong mấy gia tộc lớn chúng ta đã trải qua không ít khóa huấn luyện từ khi còn nhỏ, bao gồm cả việc phân biệt các loại hương liệu kích dục…”


Kiều Mục còn chưa nói hết lời, Hàn Vân Đình đã đi tới cạnh cái bàn trang trí trong góc phòng khách, tìm ra được một chiếc lư hương lớn cỡ bàn tay từ sau mấy quyển sách giả trang trí.


Sau động tác của anh, mùi hương lại một lần nữa tràn ngập khắp phòng. Hàn Vân Đình kéo lư hương ra bằng một tay, rồi ngay sau đó, dưới ánh mắt giả vờ bình tĩnh của Lăng Mật, anh cười lạnh, ném mạnh lư hương ra phía ban công bên ngoài phòng khách.


Lư hương kim loại rơi xuống sàn bê tông của ban công phát ra tiếng va chạm chói tai làm cho trái tim Lăng Mật cũng run rẩy theo.


Nhưng mà vẻ mặt của cô ta vẫn bình tĩnh như cũ. Cô ta đè xuống hơi thở run rẩy, nhíu mày nói với Kiều Mục, “Rốt cuộc mấy anh có ý gì vậy? Trong lư hương chỉ là hương liệu hoa cỏ bình thường thôi mà, không thích thì cứ dập tắt là được, cần gì phải nói mấy lời khó hiểu như vậy?”


Kiều Mục ngán ngẩm, kẹp điếu thuốc xua tay với Lăng Mật, chẳng muốn nhìn cô ta thêm cái nào nữa, “Được rồi được rồi, mau bắt đầu màn biểu diễn của cô đi! Có thể nói ra lòng lang dạ sói của mình một cách mới lạ như vậy, Lăng Mật, mẹ nó chứ cô cũng thật sự làm cho tôi phải rửa mắt mà nhìn!”


Lăng Mật nghẹn họng không trả lời được.


Không biết bắt đầu từ khi nào, dường như người nói móc cô ta nhiều nhất chính là Kiều Mục.


Cô ta cho rằng vì những người khác nên mối quan hệ giữa bọn họ mới bị rạn nứt. Nhưng cô ta lại chưa từng nghĩ sâu hơn, rằng Kiều Mục từng là một người bạn nhắc nhở khuyên nhủ cô ta không chỉ một lần. Chẳng qua sau nhiều lần nhắc nhở, anh ta đã hoàn toàn thất vọng với Lăng Mật rồi.


Giờ phút này, Lăng Mật đứng ở giữa phòng khách thanh minh thanh nga, tầm mắt dừng trên chiếc lư hương bị ném vỡ bên ngoài ban công, gió lạnh ban đêm thấm vào các giác quan của cô ta.


Cô ta thở dài, nhìn ra màn đêm màu mực đặc quánh bên ngoài, từ từ mở miệng: “Ban đầu, em chỉ muốn mời một mình Duật tới tâm sự, thế nhưng mấy người đều tới cả rồi, vậy thì những lời em sắp nói ngay sau đây, cũng không cần phải kiêng dè nữa.”


Trong phòng, mùi hương đã tan sạch sẽ, Hàn Vân Đình vươn tay đóng cửa lại.


Lúc này, nhiệt độ trong phòng hơi thấp, Tần Bách Duật kéo tay Nghiên Thời Thất đặt lên đầu gối mình xoa xoa. Trên khuôn mặt điển trai lạnh nhạt của anh không hề có cảm xúc, chỉ có ánh mắt hơi nặng nề, cặp môi mỏng hé ra, “Mười phút, muốn nói gì nói hết đi.”


Anh có thể đi tới đây, là vì nể mặt một chút tình nghĩa còn sót lại. Nhưng nếu cô ta cứ u mê không tỉnh thì anh cần gì phải nể mặt nữa.


Lăng Mật đứng, Tần Bách Duật ngồi.


Cô ta siết chặt lòng bàn tay, không thể không bật cười cay đắng, “Duật, anh không hề có một chút kiên nhẫn nào với em đến vậy sao?”


“Cô Lăng, nếu cô không thay đổi xưng hô, thì cô coi chừng tôi bắt anh Tư ngay cả mười phút cũng không cho cô đâu!” Nghiên Thời Thất lạnh lùng nghiêm mặt, cao giọng uy hiếp.


Lăng Mật bị lời nói của cô chọc cho nhói một cái, chẳng những không nổi giận mà ngược lại còn nở nụ cười, “Cô Nghiên, cô đừng sốt ruột, đợi lát nữa tôi nói ra sự thật, cô lại yêu cầu tôi đổi xưng hô cũng chưa muộn.”
Nguồn : ngontinh hay.com
Nghiên Thời Thất bĩu môi, dụi dụi vào Tần Bách Duật bên cạnh, “Cô Lăng đừng câu giờ nữa. Cô rào trước đón sau cái gọi là sự thật như vậy, có phải nên đi thẳng vào vấn đề rồi không?”
Bình Luận (0)
Comment