Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 623 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 623LĂNG MẬT, CÔ ĐÁNG GHÊ TỞM ĐẾN CÙNG CỰC RỒI! Lăng Mật ngơ ngác mà nghe lời nói của Nghiên Thời Thất, tầm mắt mơ hồ hiện lên đủ vẻ sợ hãi.
Sao Nghiên Thời Thất lại biết được ý đồ thật sự của cô ta?
Từ lúc vừa bắt đầu, cô ta thật sự có ý định này. Trong buổi lễ đính hôn, thay thế cô bé kia, khiến cho Tần Bách Duật lựa chọn cô ta.
Chỉ cần anh lên tiếng thì chuyện này sẽ không có bất cứ đường lui nào.
Cô ta biết rất rõ, đối với Tần Bách Duật mà nói, cô bé kia quan trọng cỡ nào. Bởi vậy, cô ta mới đập nồi dìm thuyền mà mưu tính tất cả.
Đáng tiếc, cô ra tuyệt đối không ngờ rằng Nghiên Thời Thất lại là cô bé năm xưa. Cô ta vắt óc tính kế như vậy, cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.
Lúc này, Mặc Lương Vũ nghe tới tên mình, mang theo đôi mắt trống rỗng sóng sánh hơi nước, lặng lẽ quay đầu lại.
Phải có bao nhiêu bi thương thống khổ, mới có thể khiến cho một người đàn ông phải rơi nước mắt?
Nghiên Thời Thất có chút không đành lòng, dời mắt sang chỗ khác. Kiều Mục thở dài một tiếng, cầm theo bao thuốc, chống ghế đứng dậy, bước đi thong thả tới bên cạnh Mặc Lương Vũ, giơ tay vỗ vỗ vai cậu ta, rồi đưa bao thuốc lá cho cậu, “Thằng nhóc ngốc, không sao đâu, qua hết rồi.”
Mặc dù ở trong đám bọn họ, Tiểu Vũ là người ít chín chắn nhất. Nhưng suy cho cùng, chỉ cần một lần yêu sâu đậm, sợ là Lăng Mật tác oai tác quái như vậy đã khiến cho trái tim cậu ta hoàn toàn chết lặng rồi.
Mặc Lương Vũ rũ mắt nhìn hộp thuốc lá trong tay Kiều Mục. Yết hầu cậu ta liên tục trượt lên xuống, cảm xúc rõ ràng đứng bên bờ tuyệt vọng.
Khoảnh khắc cậu ta run rẩy cầm hộp thuốc lá, Kiều Mục nhìn thấy rõ ràng, vì cúi đầu xuống mà một giọt nước mắt rơi xuống, nện lên giày da của cậu ta.
Giọt nước mắt kia bắn tung tóe trên mặt giày, vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Mặc Lương Vũ nhìn giọt nước mắt vỡ tan tành, nở nụ cười ngây ngốc.
Trong lòng Kiều Mục cực kì khó chịu. Thấy trong mắt cậu ta tích tụ ánh nước ngày càng nhiều, anh ta nhíu mày giơ tay lên che khuất mắt cậu, tay còn lại nặng nề vỗ về cậu, “Được rồi, chuyện này có cái mẹ gì đâu, không đáng vì những kẻ ti tiện kia mà giày vò chính mình.”
Trong lòng mọi người đều biết rõ kẻ ti tiện kia là ai!
Mặc Lương Vũ được lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh che khuất tầm mắt, cũng che khuất những giọt nước mắt mất kiểm soát kia. Vietwriter.vn
Không bao lâu sau, dường như chỉ có vài giây, Mặc Lương Vũ hất tay Kiều Mục ra, nhìn anh với ánh mắt cảm kích, sau đó rút một điếu thuốc ra châm.
Khói thuốc dày đặc lướt qua yết hầu, lắng đọng lại cảm xúc vừa chua xót vừa đau đớn của cậu ta.
Mặc Lương Vũ rít mạnh một hơi. Tới lúc nhìn về phía Lăng Mật, trong mắt của cậu ta không hề có ánh sáng và hơi ấm, mà chỉ có lạnh lẽo lãnh đạm như là một pho tượng vô tri vô giác.
Cậu khàn giọng nói: “Lăng Mật, lần ngã đau nhất trong cuộc đời của Mặc Lương Vũ tôi là do cô ban tặng. Qua buổi lễ đính hôn này, cô làm cho tôi biết rõ mình hèn cỡ nào, ngu cỡ nào. Cô rất giỏi, thật sự rất giỏi. Cô chà đạp trái tim tôi, chà đạp lên mặt mũi nhà họ Mặc để mưu đồ riêng. Lăng Mật, tôi không tính sổ món nợ này với cô, bởi vì đây là cái giá tôi phải trả cho sự mù quáng ngu dốt của mình. Nhưng mà cô hãy nhớ cho kỹ, từ đây cho tới cuối đời, Mặc Lương Vũ tôi và cô ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì với nhau nữa!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Mật nhìn thấy Mặc Lương Vũ lạnh lùng vô tình như vậy đối với mình.
Trong lòng cô ta thoáng sợ hãi, nhưng lại không hề hối lỗi. Cô ta không tin rằng Mặc Lương Vũ thật sự có thể buông bỏ cô ta.
Lăng Mật sóng mắt ướt át nhìn về phía cậu, chỉ chỉ cằm của mình, bộ dạng ấm ức trách móc.
Mặc Lương Vũ thấy vậy thì cười khẽ, phũ phàng châm chọc, “Cho tôi xin cái vẻ giả tạo của cô đi! Tôi thấy mà… ghê tởm đến cùng cực!”
Vẻ mặt của Lăng Mật đã khó coi đến mức không thể nào tả được.
Dịu dàng nhất là cậu, mà vô tình nhất cũng là cậu.
Lúc này, thấy Mặc Lương Vũ đã khôi phục bình tĩnh rồi, Tần Bách Duật vốn đang ngồi trên ghế xô pha hút thuốc, cũng chậm rãi buông hai chân bắt tréo xuống, ngồi dậy dụi đầu điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nhướng mắt lên nhìn cậu, “Suy nghĩ rõ rồi?”
Tần Bách Duật vừa mở miệng, lập tức khiến cho tâm lí vừa mới ổn định của Mặc Lương Vũ lại suy sụp một lần nữa…