Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 636 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 636NẾU SỚM BIẾT CÓ HÔM NAY THÌ TRƯỚC ĐÂY CẦN GÌ LÀM THẾ! Tần Bách Duật cúi người đến gần kiểm tra đôi gò má ấm áp của Nghiên Thời Thất, rồi dịu dàng nói, “Nếu như em không mệt thì bây giờ chúng ta lên đường luôn.”
“Vậy đi thôi, không phải anh Cả bảo chúng ta về sớm chút sao?”
Nghiên Thời Thất vừa nói xong thì lập tức bắt được ý cười thoáng qua đáy mắt anh.
Động tác vén chăn của cô hơi khựng lại, vươn tay ra chọc anh, “Anh cười gì vậy?”
Bờ môi mỏng của Tần Bách Duật hơi cong lên, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô rồi khẽ mỉm cười nói, “Anh đang rất chờ mong biểu hiện của anh Cả!”
Nghiên Thời Thất hơi ngạc nhiên, nghiêng người chồm tới trước người anh, trong mắt tràn đầy ranh mãnh, che miệng thì thầm, “Thật ra em cũng rất chờ mong…”
***
Tám giờ bốn mươi lăm, nhà tổ họ Tần.
Trước bàn cẩm thạch mạ vàng trong phòng khách, Tần Bách Ngạn mặc bộ Tôn Trung Sơn màu nâu khá chính thức, bắt tréo chân thở dài một hơi.
Anh nhíu chặt mày nhìn đồng hồ trên tay, rồi dời mắt đến bên cửa sổ sát đất của phòng khách, nhẹ giọng ho khan nhìn Mạc Quy Hải, “Phòng bếp đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Quản gia Mạc đứng bên cạnh cười gật đầu, “Đã chuẩn bị bánh ngọt và salad thím Tư thích rồi, ngài cứ yên tâm đi.”
Ngài đã hỏi vấn đề này tám lần rồi.
Tần Bách Ngạn hài lòng cúi đầu xuống lại nhìn đồng hồ, tiếp tục hỏi: “Đã quét dọn lại phòng chú Tư chưa?”
Mạc Quy Hải nhẫn nại trả lời, “Cũng đã sắp xếp xong rồi, ngài đừng lo lắng.”
“Ừm…” Tần Bách Ngạn im lặng được ba giây rồi lại không ngồi yên nổi, “Đã mấy giờ rồi còn chưa về nữa? Chú gọi điện giục chú Tư đi.”
“Vâng, tôi đi ngay!” Mạc Quy Hải rời khỏi phòng khách như chạy trốn.
Ông không thể chịu nổi nữa rồi!
Bắt đầu từ bảy giờ sáng đến bây giờ, ông chủ cứ hỏi liên tục không ngừng nghỉ.
Mạc Quy Hải đã đi theo nhà họ Tần nhiều năm nhưng chưa từng thấy ông chủ thấp thỏm, sốt ruột như vậy bao giờ.
Nếu sớm biết có hôm nay, trước đây nên đối xử hiền hòa với thím Tư người ta một chút thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Mạc Quy Hải cũng chỉ nghĩ thầm thôi, sau khi rời phòng khách vẫn phải làm tròn bổn phận gọi điện thoại hỏi thăm cậu Tư.
***
Chín giờ đúng, Tần Bách Ngạn kìm nén thấp thỏm, đứng dậy chắp tay đi vòng qua bàn trà trong phòng khách, nhìn xung quanh rồi đi thẳng về phía cửa nhà chính.
Đúng lúc này, Dung Khanh đi xuống lầu. Chị tao nhã đoan trang, búi tóc được chải tinh tế khéo léo, mặc một bộ sườn xám dài màu chàm khoác thêm một chiếc áo choàng lông thú cùng màu trên vai.
Vừa mới đi qua cửa cầu thang thì đã nhìn thấy Tần Bách Ngạn đi tới đi lui ở cửa nhà, chị lập tức mím môi cười bước tới, dịu giọng hỏi: “Trời lạnh thế này mà anh đứng ở đây làm gì?”
Tần Bách Ngạn hơi khựng lại, ngoái đầu thì trên mặt đã đầy vẻ buồn bực, “Trong phòng khách nóng quá, nên anh ra đây hóng mát.”
Dung Khanh không vạch trần anh, mà nhìn theo tầm mắt anh về phía con đường bên ngoài lâm viên, rồi mỉm cười nói, “Chắc hôm qua chú Tư bận tới khuya, dù anh có sốt ruột cũng đừng đứng ở chỗ này, theo em vào trong đi.”
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
“Ai chờ hai đứa nó chứ!” Tần Bách Ngạn định phản bác thì đúng lúc Mạc Quy Hải đi từ phòng bên cạnh tới. Anh sốt ruột quên luôn che giấu, nhìn chằm chằm Mạc Quy Hải hỏi, “Chú Tư nói thế nào? Khi nào đến?”
Nhìn xem, vậy mà còn không chịu thừa nhận!
Mạc Quy Hải bước nhanh về phía trước, trấn an, “Ông chủ, đến rồi, họ sẽ đến ngay thôi.”
Tần Bách Ngạn lập tức nhẹ nhõm người, đứng tại chỗ chỉnh lại cổ áo Tôn Trung Sơn của mình, thu lại vẻ lo lắng trên mặt, rồi trưng ra điệu bộ hờ hững hiền hòa thường ngày.
Anh thấy Dung Khanh cười cười thì lúng túng hắng giọng, “Đi thôi, anh vào trong với em.”
Dung Khanh cười thở dài xoay người, đợi tới khi Tần Bách Ngạn đi đến bên mình mới không nhịn được lên tiếng trêu ghẹo, “Anh đó, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì trước đây cần gì phải thế?”