Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 680 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 680CHỒNG CỦA THẬP THẤT ĐÁNG SỢ QUÁ ĐI! Đoan Mộc Sênh xin lỗi rất thành khẩn, không hề ngập ngừng miễn cưỡng.
Làm sai thì xin lỗi thôi, có gì đâu mà phải nghĩ nhiều.
Ba đã nói, muốn làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất thì phải dũng cảm thừa nhận lỗi lầm của bản thân.
Có điều, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra một chuyện, chồng của Thập Thất nhỏ mọn quá đi!
Nghiên Thời Thất lúc này đang vỗ vỗ lên cánh tay Tần Bách Duật, chờ anh nới lỏng tay đang ôm mình ra rồi mới ngẩng khuôn mặt bị ghì chặt đến ửng đỏ lên.
Cô không ác cảm gì với Đoan Mộc Sênh, chỉ có điều cách thể hiện kích động của cậu ta vừa rồi mang đến cho cô biết bao rắc rối.
Cô nhìn sang đối diện, thấy dáng vẻ tiu nghỉu của cậu nhóc thì cười nhẹ, dịu dàng nói: “Chúng cháu nhận lời xin lỗi của cậu. Nhưng lần sau cậu muốn đến thì nhớ báo trước một tiếng, vậy chúng cháu mới chuẩn bị đón tiếp cậu được. Cậu đến bất ngờ sẽ khiến mọi người hiểu lầm. Tuy rằng chúng cháu tin cậu không có ác ý, nhưng như… chồng cháu vừa nói đấy, học tập tốt mới là việc quan trọng hơn, đừng nên quá đắm chìm lướt mạng nhiều quá.”
Hai chữ “chồng cháu” vừa thốt ra, xung quanh liền nổi lên gió xuân phơi phới, thổi tan sương mù trên mặt Tần Bách Duật.
Đây là lần đầu tiên anh chính tai nghe cô gọi mình là “chồng”!
Ánh mắt của Tần Bách Duật trở nên nóng bỏng, ngay cả bàn tay đang đặt trên vai cô cũng nóng như thiêu đốt.
Anh khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn gò má trắng nõn mịn màng của cô, không kìm được cúi người đặt lên khóe mi cô một nụ hôn.
Tim Đoan Mộc Sênh lập tức trúng một mũi tên độc!
Đoan Mộc Sênh nhìn cảnh trước mặt, miệng không khỏi méo xệch, thì thào, “Em biết rồi, cho em xin lỗi, lần sau em sẽ báo trước khi đến!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Đây là ý cô vừa muốn nói đấy à?
Tần Bách Duật liếc cậu ta, mím môi không nói không rằng.
Lôi Duệ Tu bắt tréo chân ngồi một bên ngắm Ôn Tranh, ánh mắt lơ đãng quan sát vẻ nín nhịn của Dung Uẩn, nhếch môi cười, “Vết thương của em còn đau không? Muốn đi nằm nghỉ thêm một lúc không?”
Anh vừa lên tiếng, ông Trịnh hiểu ý rất nhanh bèn tiếp lời, “Ôi chao, xem trí nhớ của tôi này. Ông cụ Đoan Mộc từng dặn dò cô Xu Tranh bị thương chưa khỏi, không thể ngồi lâu. Bà chủ, hay chúng ta về bên nhà chính trước đi, để hai cô chủ nghỉ ngơi nhiều một chút?”
Dung Uẩn như bị nghẹn thở, nhưng lại ngại thân phận nên phải gượng gạo nở một nụ cười, “Được rồi, vậy chúng ta không quấy rầy mấy đứa nữa. Tiểu Sênh, về với mẹ!”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Vâng!” Đoan Mộc Sênh ngoan ngoãn cụp mắt ôm cặp sách đi theo Dung Uẩn. Trước khi ra khỏi phòng khách, cậu còn lưu luyến không rời, liên tục ngoái đầu nhìn Nghiên Thời Thất.
Nhưng đáp lại cậu lại là gương mặt lạnh lẽo âm trầm của Tần Bách Duật.
Đối diện với ánh mắt anh, Đoan Mộc Sênh chột dạ, cả người khẽ run lên, chồng của Thập Thất đáng sợ quá đi!
Đám người Dung Uẩn rời đi cũng kết thúc một màn hài kịch làm người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Nghiên Thời Thất thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay day day thái dương, quay đầu nhìn Ôn Tranh đang tủm tỉm cười, cất giọng ca thán, “Sao chị không báo trước cho em biết là ông cậu nhỏ này lấc cấc như thế hả!”
Ôn Tranh cười vui sướng, nghiêng đầu trêu cô, “Chị cũng không ngờ cậu Út lại là fan não tàn của em mà!”
Nghiên Thời Thất lườm cô một cái, tay vẫn không ngừng day day thái dương.
Thấy thế, Tần Bách Duật đặt chân xuống đứng lên, từ tốn kéo cổ tay của cô xuống, giọng điệu thản nhiên, “Đau đầu thì đi ngủ một giấc đi.”
Nghiên Thời Thất: “?”
Cô không đau đầu mà!
Cùng lắm là có chút khó xử với Đoan Mộc Sênh thôi.
Nhưng bàn tay nóng ấm của Tần Bách Duật đã kéo cô lên thẳng tầng trên, không thèm nhìn vẻ nghi hoặc và ánh mắt mông lung của cô.
Ôn Tranh nghĩ, có lẽ trước khi bắt đầu tập trung ăn cơm tối, hai người này sẽ không xuống nổi đâu.
Ngay cả Ôn Tranh cũng phát hiện, cậu tư Tần rất lạ. Không biết Tiểu Thất đã nói gì mà lại khiến anh không kìm nổi, hôn con bé ngay trước mặt mọi người.
Ôn Tranh đưa mắt nhìn theo bóng hai người lên tầng, dường như đáy mắt vương nét cười rạng rỡ.
Cô đang nhìn đến thất thần, thì bỗng có người xoa xoa đầu cô. Ôn Tranh nghiêng đầu liền thấy vẻ như cười như không của Lôi Duệ Tu. Anh hỏi cô: “Em ngưỡng mộ bọn họ à?”