Người Dấu Yêu

Chương 697

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 697 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 697TÀI XẾ GÂY TAI NẠN LÀ TỔ PHÓ TỔ ĐẠO CỤ!
Tần Bách Duật nhìn cô bằng ánh mắt dung túng, đường nét sắc bén nhuộm ý cười ấm áp, “Câu nói này tạm thời xem như bà Tần khen ngợi, anh cảm thấy vinh hạnh sâu sắc.”


“Ai khen anh!” Nghiên Thời Thất hờn dỗi nhướng mày, cúi đầu lướt màn hình. Vừa trông thấy một video phỏng vấn, cô định bấm vào xem.


Lúc này, Tần Bách Duật lại kéo cô ngồi xuống bàn mạt chược, ngón tay mảnh khảnh của anh gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng nói tràn ngập sự quyến rũ, “Em có biết, tài xế là ai không?”


Động tác định bấm vào video của Nghiên Thời Thất khựng lại trên màn hình, cô nghi ngờ chớp mắt, “Em có quen ư?”


Anh hỏi như vậy, rõ ràng là trong lời nói có ý bóng gió.


Ánh mắt của Tần Bách Duật trở nên sâu thẳm, âm u, đôi môi mỏng hé mở, âm thanh lộ ra sự sắc bén: “Ban đầu ở Lộ Thành, lúc quay phim bên sông Li Sóc, Lăng Mật từng mua chuộc tổ phó của tổ đạo cụ.”


Nghiên Thời Thất có ấn tượng sâu sắc với chuyện này.


Dường như không cần anh nói nhiều, cô đã suy ra được nhiều điều: “Tài xế gây tai nạn là tổ phó tổ đạo cụ kia ư?”


“Là hắn!”


Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, sửng sốt vài giây. Dù lòng đã dự đoán trước, nhưng khi nghe được đáp án chính xác, cô vẫn thấy lòng cuồn cuộn gió lạnh.


Có thể đâm xe khiến Kiều Phỉ Bạch mất cả hai chân, hủy hoại quãng đời còn lại, tên tổ phó này không phải người mềm lòng nhân từ.


Cô nghĩ, ban đầu ở bờ sông Li Sóc, nếu không phải Ôn Tranh sớm phát hiện tổ phó kia định giở trò trên đạo cụ, vậy có phải bây giờ người đang nằm trên giường sống một ngày như một năm, chính là Nghiên Thời Thất cô không!


Trong lúc im lặng, cô càng nghĩ càng sợ hãi. Dù cô chưa đến bệnh viện gặp Kiều Phỉ Bạch sau khi xảy ra tai nạn, nhưng cô cũng biết cô ta nhất định thê thảm đến không thể đối mặt.


Tần Bách Duật lập tức nhìn thấu nét mặt hơi nặng nề của cô, bèn đứng dậy thở dài một tiếng.


Anh bước tới đứng trước mặt cô, lòng bàn tay to ấm áp vuốt ve đỉnh đầu của cô trong chốc lát rồi kéo cô vào lòng, dịu giọng trấn an: “Thẻ ngân hàng của Lăng Mật đã được đưa cho vợ của tổ phó. Trước mắt, một mình tổ phó kia gánh toàn bộ trách nhiệm. Lăng Mật vốn dĩ muốn bỏ ra một triệu này để mua mạng của Kiều Phỉ Bạch.”


Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn, tựa vầng trán vào lòng anh. Cô vòng tay qua eo, ôm lấy anh, sau đó ngẩng mặt lên, “Tổ phó này có gì để bắt thóp à? Hay gia cảnh của hắn ta rất khó khăn?”


Nếu không, sao có thể vì một triệu ít ỏi này mà giúp Lăng Mật làm Kiều Phỉ Bạch trọng thương.


Tần Bách Duật cúi đầu, khẽ gật gù, “Sau khi bị đoàn phim sa thải, hắn ta vẫn không tìm được việc làm. Mà trong nhà có bốn đứa trẻ, ba người già, Hạc Dương lại là thôn nghèo khó vùng Tây Nam nổi tiếng trong nước. Đối với hắn mà nói, một triệu này là một con số rất lớn.”


Nghe đến đây, Nghiên Thời Thất im lặng.


Nếu không phải cuộc đời ép buộc, có lẽ hắn sẽ không trở thành tòng phạm của Lăng Mật.


Nghiên Thời Thất vô thức nắm chặt vải áo sơ mi sau lưng anh, cọ vào lồng ngực anh, chợt nhớ đến một chuyện, “Phía cảnh sát không điều tra chân tướng sự việc ư? Cho dù Lăng Mật đưa thẳng thẻ ngân hàng cho người nhà hắn, không có tiền mặt lưu động, nhưng nếu điều tra thì chắc sẽ có manh mối.”


Huống hồ, thẻ ngân hàng kia xuất hiện ở thị trấn Thủ Hiện cách xa nghìn dặm, kết hợp với hoàn cảnh gia đình của tổ phó và hành động của hắn ta thì rất dễ dàng làm cho cảnh sát chú ý.


Cô đang suy nghĩ thì Tần Bách Duật lại khàn giọng đáp: “Nhà họ Kiều không định truy cứu, cũng từ bỏ truy cứu trách nhiệm. Hiện giờ, tài xế phạm tội vì say rượu làm người khác bị thương đã bị phán tù ba năm.”


Hóa ra, là thế.


Có lẽ cả đời này Kiều Phỉ Bạch không ngờ rằng, sinh mệnh vốn rực rỡ tươi đẹp của mình lại bị ép úa tàn trong vụ tai nạn xe này.
Bình Luận (0)
Comment