Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 710 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 710THIẾT NƯƠNG TỬ TUYỀN THÀNH TỚI RỒI! Ôn Tranh nhìn Lãnh Dịch Diêm nhưng không trả lời, mà chỉ khẽ cười hỏi ngược lại: “Thay vì lo lắng chuyện của tôi thì không bằng cậu nói thử xem đã hủy hôn với Ôn Tri Diên chưa?”
Cô chỉ thấy tò mò, trong lòng cũng không muốn để Lãnh Dịch Diêm bị người đàn bà Ôn Tri Diên đó trói buộc. Bởi lẽ cô với Lãnh Dịch Diêm cũng là bạn bè lớn lên cùng nhau, cậu ta xứng đáng có được người tốt hơn.
Nhưng Ôn Tranh không ngờ chỉ một câu hỏi bình thường như vậy lại khiến cho gương mặt Lãnh Dịch Diêm lộ ra kích động.
Cậu ta hít thở dồn dập, thậm chí còn hơi run rẩy nói, “Cậu không muốn tôi ở bên Ôn Tri Diên sao?”
Tâm trạng cậu ta thay đổi quá nhanh chóng làm Ôn Tranh mờ mịt lại không hiểu.
Vùng trán cô giãn ra, thản nhiên gật đầu, “Đương nhiên là không muốn cậu ở bên cô ta rồi. Loại đàn bà như cô ta không xứng với cậu!”
“Tranh Tranh, tôi…”
Lãnh Dịch Diêm khó có thể kìm nén được tình cảm nhưng tạo hóa vẫn trêu ngươi. Cậu ta vừa mới mở miệng thì đã nghe thấy ở phía xa xa có người đang gọi tên Ôn Tranh.
“Cô Tranh Tranh, cô Tranh Tranh…” Là tiếng của ông Trịnh.
Ôn Tranh lập tức dập điếu thuốc, đi trở về con đường cũ nhưng lại phát hiện Lãnh Dịch Diêm không đi theo. Cô nghi ngờ ngoái đầu nhìn lại, “Cậu không về sao?”
Lãnh Dịch Diêm mím môi dưới, giơ điếu thuốc trong tay lên nói, “Cậu về trước đi, tôi hút xong sẽ quay lại.”
Ôn Tranh không nói thêm gì nữa. Bóng dáng dần rời xa trên lối đi nhỏ khắc thật sâu vào đáy mắt Lãnh Dịch Diêm.
Cậu ta nghĩ, rốt cuộc đời này có còn cơ hội để thổ lộ tâm sự của mình với Tranh Tranh hay không đây.
Cho dù thật sự bày tỏ thì có thể thay đổi được gì sao?
Người thừa kế duy nhất của nhà họ Lôi ở Nam Hải, gia tộc nắm quyền kinh tế khu vực tam giác, cho dù là nhà họ Lãnh ở Đế Kinh cũng không thể sánh bằng.
Cậu ta không biết làm sao mà Tranh Tranh lại gặp được người đàn ông đó.
Nhưng cậu ta lại phải thừa nhận, nếu bàn về trình độ, bàn về khí phách thì Lôi Duệ Tu chắc chắn hơn cậu ta một bậc.
***
Ôn Tranh được ông Trịnh gọi về phòng tiệc, còn chưa vào cửa đã nghe ông ấy kích động giải thích với mình, “Cô Tranh Tranh, ông chủ của chúng ta rất để ý tới buổi tiệc tối hôm nay. Ngay cả Thiết nương tử Tuyền Thành cũng chẳng ngại đường xa đến. Đây là một người phụ nữ tài ba, lúc còn trẻ đã nổi tiếng khắp cả Đế Kinh đấy.”
Thiết nương tử Tuyền Thành?!
Ôn Tranh cảm thấy cái tên này rất xa lạ nhưng có thể được ông Trịnh đặc biệt quan tâm thì ắt hẳn phải là một nhân vật lớn.
Sau khi dẫn Ôn Tranh trở lại sảnh tiệc, ông Trịnh không dừng lại mà là vội vàng đi vòng qua khu vực tự phục vụ, thẳng tới phòng tiếp khách ở phía sau.
Lúc đi đường, ông còn nói: “Ông cụ đang ôn chuyện với Thiết nương tử ở bên trong. Ông ấy định giới thiệu cô và cô Thời Thất cho bà ấy làm quen trước.”
Ôn Tranh gật đầu, không tỏ ý kiến gì.
***
Mà trong phòng tiếp khách lúc này, Nghiên Thời Thất đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh trông thì vô cùng lễ phép yên lặng nghe bọn họ trò chuyện, nhưng trong lòng lại không sao bình tĩnh được.
Cô chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được Thiết nương tử Tuyền Thành – bà chủ nhà họ Tống ở trong buổi tiệc tối nhà Đoan Mộc.
Mà Tống Kỳ Ngự cũng đi cùng.
Mấy phút trước, ngay khi bà Tống ở Tuyền Thành xuất hiện trong phòng tiệc đã thu hút toàn bộ ánh mắt nóng bỏng của tất cả những người biết bà.
Mặc dù bà không còn ở Đế Kinh nữa nhưng cái tên Thiết nương tử năm đó vẫn còn vang dội khắp nơi.
WebTru yenOn linez . com
Ông Đoan Mộc vừa nhìn thấy bà thì lập tức mỉm cười tiến lên đón tiếp. Ông bà cụ tuổi đã gần trăm, trải qua sóng to gió lớn cuộc đời lại nắm tay nhau trò chuyện khiến cho người xem chấn động không thôi.
Khi ấy, Nghiên Thời Thất đang đứng cách ông ngoại không xa đã tận tai nghe thấy bà Tống cười trêu chọc, “Ông anh già, cuối cùng sau nhiều năm em đã đợi được ngày nhà Đoan Mộc anh có chuyện vui rồi!”
“Cô em già à, phiền em phải đi thật xa tới đây. Tính ra thì chúng ta đã có gần hai mươi năm không gặp nhau rồi nhỉ!”