Người Dấu Yêu

Chương 712

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 712 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 712NHÌN THẤY NHAU LÀ NGỨA MẮT!
Nghiên Thời Thất nhìn nét mặt thăm dò của bà cụ Tống, mỉm cười định trả lời thì có tiếng gõ cửa.


Ngay sau đó, ông Trịnh dẫn theo Ôn Tranh xuất hiện ngoài cửa, “Ông chủ, bà Tống, cô Tranh Tranh đến rồi ạ!”


Ôn Tranh xuất hiện rất kịp thời, ánh mắt bà cụ Tống cũng bị cô thu hút, không tiếp tục hỏi chuyện kết hôn của Nghiên Thời Thất nữa.


Ông cụ Đoan Mộc Ngạc vẫy vẫy Ôn Tranh về phía mình, hớn hở giới thiệu: “Vào đây vào đây, Tranh Tranh, ông giới thiệu cho cháu. Đây chính là bà cụ Thiết nương tử nhà họ Tống mà ông ngoại hay kể đấy, cháu nhớ không? Chính là vị nữ anh hùng bán xưởng dệt mua chiếc máy bay tác chiến đầu tiên về cho chúng ta giữa thời chiến đấy!”


Từng câu từng chữ đều rất hùng hồn mạnh mẽ.


Cho dù thời gian đã qua rất lâu, năm tháng đã mài mòn rất nhiều thứ, nhưng khi Đoan Mộc Ngạc nhắc tới chuyện này, thì giọng nói vẫn chất chứa sự kính nể đối với bà cụ Tống.


Một người phụ nữ chân yếu tay mềm lại có thể đưa tay giúp đỡ khi quốc gia gặp nạn chiến tranh. Con người lương thiện lại khí phách như vậy không phải ai cũng có thể sánh bằng.


Ngay cả Nghiên Thời Thất cũng nhìn bà bằng ánh mắt khâm phục.


Cho dù Tống Kỳ Ngự là người như thế nào thì vị trưởng bối này thật sự xứng đáng nhận được sự kính trọng của mọi người.


Đoan Mộc Ngạc cao giọng kể xong, Ôn Tranh liền khom lưng chào bà cụ, “Chào bà cụ Tống ạ, cháu là Ôn Tranh. Cháu đã nghe ông ngoại kể rất nhiều về bà. Bà là phụ nữ nhưng lại không thua kém đấng mày râu chút nào, đúng là nữ anh hùng đấy ạ.”


Ôn Tranh nói mấy lời này đều rất trang trọng, vừa bình thản lại lễ phép, mặc dù cô thật sự không nhớ rõ ông ngoại có kể cho cô nghe về một người như vậy.


Bà cụ Tống cười lớn, khéo léo xua tay, “Đừng nghe ông ngoại cháu tâng bốc bà, làm gì đến nỗi ấy chứ. Anh Đoan Mộc, anh như vậy đúng là làm em giảm thọ rồi. Nói tới anh hùng, những vị tướng khai quốc ra trận giết địch như các anh mới tính là anh hùng chứ. Em cùng lắm chỉ là một thương nhân nhuốm đầy mùi tiền thôi, không đáng kể chút nào, thật sự không đáng kể.”


Bà cụ tự châm biếm mình khiến không khí trong phòng khách cũng thân thiết hơn nhiều.


Bà cụ Tống cũng không lưu luyến kể mãi chuyện xưa, chỉ nói vài câu với Đoan Mộc Ngạc, thấy sắp tới giờ mở tiệc liền cùng nhau rời khỏi phòng khách.


Chỗ ngồi của bà cụ Tống là bàn khách quí, ngay cạnh bàn chủ tọa ở chính ở giữa. Tống Kỳ Ngự đỡ bà vào bàn, mọi người ở bàn này lập tức đứng lên chào hỏi, “Chào bà cụ Tống, nghe danh đã lâu.”


“Bà cụ Tống, mau ngồi bên này!”


Tình huống này đều rơi vào mắt Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất.


Thiết nương tử của Tuyền Thành có thể khiến cho gia tộc Đoan Mộc xếp ngồi ở vị trí khách quý thì địa vị thật sự rất cao.


Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất ngồi ở bàn chính, Đoan Mộc Lam Nhã và Ôn Tĩnh Hoằng ngồi đối diện đều đưa mắt nhìn hai cô. Mặc dù họ không nói gì nhưng ánh mắt rất mâu thuẫn.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Bàn chính hôm nay bố trí cho người nhà Đoan Mộc và người nhà họ Ôn, nhưng nhà Ôn Tĩnh Nho không đến.


Lúc này ông cụ Ôn Sùng Lễ ngồi bên cạnh ông cụ Đoan Mộc Ngạc, bầu không khí giữa hai ông rất kì quái.


Nói chung là chướng mắt lẫn nhau, vừa nhìn đã ghét.


Gia đình dòng dõi thư hương bên này nhìn tác phong mạnh mẽ thô lỗ của nhà họ Đoan Mộc liền thấy khó chịu.


Mà dòng dõi quân nhân bên kia trông nhà họ Ôn cổ hủ khuôn phép cứng nhắc liền thấy hậm hực.


Hai ông lão ngồi song song trên ghế chủ tọa, đều tự nhiên nâng trà uống, tình cờ bắt gặp ánh mắt nhau liền lập tức đánh mắt đi, hừ lạnh một tiếng.


Ôn Sùng Lễ vừa quay đầu liền nhìn thấy Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh.


Động tác ông cụ hơi khựng lại, vẻ mặt sáng lên vẻ hiền hòa vui vẻ, “Gần đây ông nội đang bận xử lí chuyện trong nhà, không có thời gian hỏi thăm hai đứa, hai đứa vẫn khỏe chứ?”


Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh không hẹn mà cùng gật đầu, “Khỏe lắm ạ.”
Bình Luận (0)
Comment