Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 719 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
NHÀ HỌ ÔN CÓ LOẠI CON CHÁU NHƯ VẬY, THẬT SỰ LÀ GIA MÔN BẤT HẠNH! Nghiên Thời Thất đỏ mắt nhìn Tần Bách Duật, còn chưa kịp lên tiếng, đầu ngón tay dưới bàn đã bị anh nắm lấy.
Cô mở đôi mắt ngấn nước, đón lấy ánh mắt anh. Bắt gặp ý cười chôn sâu trong đáy mắt của anh, cô nhếch môi, lẩm bẩm: “Anh làm việc xong rồi hả?”
Tần Bách Duật nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay mềm mại của cô: “Cũng gần như đã xong. Đợi bữa tiệc kết thúc, anh dẫn em đến một nơi.”
Nghiên Thời Thất nhếch môi định trả lời nhưng cuối cùng vẫn đè nén nghi hoặc xuống, bàn tay dưới bàn đan chặt vào tay anh.
Sau đó, mỗi người mang theo tâm sự riêng ăn cơm.
Tuy rằng lời giải thích của Đoan Mộc Bình Lãng đủ để nói rõ vấn đề. Nhưng vẫn liên tục có người quan sát phản ứng của người nhà họ Ôn ngồi ở bàn chính.
Không biết là bọn họ có cho mọi người một lời giải thích hay không.
***
Hơn nửa bữa tiệc trôi qua, ông cụ Ôn Sùng Lễ chậm rãi đứng lên trong ánh mắt trông mong của mọi người.
Ông cụ Đoan Mộc Ngạc ngồi bên cạnh đang dặn dò Đoan Mộc Bình Lãng, nhìn thấy động tác ông cụ thì nhướng mày lên hỏi: “Lão Ôn, ông làm gì vậy?”
Ôn Sùng Lễ liếc Đoan Mộc Ngạc, không thèm nói lời nào, đi thẳng về phía sân khấu.
“Ông ta…” Đoan Mộc Ngạc nheo mắt lại, đáy mắt lướt qua vẻ xem thường.
Dù bây giờ ông ta đi lên sân khấu có nói mấy lời không thiết thực đi chăng nữa thì đây cũng là cách nhà họ Đoan Mộc khiến ông ta không thể không đối mặt với sai lầm của nhà họ Ôn.
Cái lão hủ nho này ấy à, đôi khi cách đối nhân xử thế quá nhu nhược, quả thật là ngu xuẩn.
Thấy Ôn Sùng Lễ đi lên, mọi người đang nói chuyện đột nhiên im bặt.
Cuối cùng cũng chờ đến lúc người nhà họ Ôn ra mặt, không biết có còn tin sốc nào nữa không. WebTru yenOn linez . com
Lúc này, Ôn Sùng Lễ trong bộ áo Tôn Trung Sơn màu xám bạc đứng trước mọi người, ánh mắt dưới mái tóc bạc lộ vẻ mệt mỏi.
Ông cụ thở dài một tiếng, giọng nói hơi lạc đi, “Xin lỗi quý vị vì đã quấy rầy nhã hứng dùng cơm của mọi người. Vừa rồi Bình Lãng đã nói hết lời nên nói rồi, nếu tôi nói nữa cũng chỉ là lặp lại mấy lời đó mà thôi. Nhưng xét thấy chuyện này đang khiến quý vị rối rắm, nên tôi đành lên nói vài câu ngắn gọn vậy. Bình Lãng nói không sai, thiên kim tiểu thư chân chính của nhà họ Ôn tôi thật sự là Nghiên Thời Thất, không phải là Ôn Tri Diên. Những năm gần đây, tôi vẫn luôn giáo dục con cháu nhà mình phải hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ, phải học đạo đức khiêm nhường. Nhưng thật đáng tiếc, cũng không sợ mọi người chê cười, tôi thừa nhận tôi thất bại trong việc giáo dục con cháu.”
Nói đến đây, ông cụ Ôn Sùng Lễ đã tới tuổi tóc bạc lại nghẹn ngào.
Trong giọng nói khàn khàn của bậc thầy thư họa được người người tôn kính này nhuốm vẻ già nua nặng nề.
Lúc này, có người không đành lòng được, mở lời an ủi: “Ông Ôn, đây không phải là lỗi của ông, mà là do Ôn Tri Diên bụng dạ khó lường. Chỉ có thể nói vì cô ta không phải con cháu của nhà họ Ôn ông, nên không có loại phong nhã tài hoa đó.”
“Đúng vậy, cô ta không phải là con cháu nhà họ Ôn, ông cũng không cần phải phiền lòng vì cô ta nữa.”
Tiếng nói đồng tình sau đó liên tiếp vang lên, Ôn Sùng Lễ không nhịn được lắc đầu, thở dài một tiếng, suy sụp xua tay nói, “Cảm ơn quý vị, cảm ơn. Tôi không phiền lòng vì đứa nhỏ kia. Chẳng qua tôi cảm thấy những năm qua quá thiệt thòi cho Tiểu Thất và Tranh Tranh nhà chúng tôi. Đương nhiên, hôm nay tôi cũng muốn cảm ơn ông cụ thông gia đã tổ chức bữa tiệc này, để giới thiệu Tiểu Thất cho mọi người làm quen. Nhà họ Ôn gia môn bất hạnh, để con cháu nhà mình lưu lạc bên ngoài, thậm chí còn để Tranh Tranh phải chịu đủ mọi khổ đau. Bây giờ, ngay tại đây, tôi nhờ mọi người làm chứng giúp. Ôn Sùng Lễ tôi, đại diện cho tất cả người nhà họ Ôn, xin hứa sau này chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ chu đáo cho hai đứa nhỏ. Còn về Ôn Tri Diên, cô ta đã tách hộ khẩu ra khỏi nhà họ Ôn, sau này không còn liên quan gì đến chúng tôi nữa. Nhà họ Ôn chúng tôi cũng sẽ không nhận nó là người thân. Nhà họ Ôn có loại con cháu như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh, để cho các vị chê cười rồi.”
Nói đến nước này, trên khuôn mặt già nua đầy mệt mỏi của Ôn Sùng Lễ thoáng vẻ cay đắng.
Ông áy náy gật đầu với những người dưới sảnh tiệc, sau đó đi xuống sân khấu.