Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 730 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
ÔN XU TRANH, CHÁU PHẢI NÓI CHUYỆN CHÚ Ý HƠN CHO THÍM! Mặt mũi Trang Nhân tái nhợt, đứng từ dưới đất lên, quần áo của bà ta còn nguyên, chỉ có điều ánh mắt hơi lấp lửng, cuống quýt.
“Mấy người đi nhầm chỗ rồi, ra ngoài!” Lúc buông Trang Nhân ra, gã đàn ông kia liếc đám người Tần Bách Duật một cái rồi thốt lên.
Giọng điệu của gã rất cộc cằn, khi quay đầu nói chuyện, vết sẹo ngang dọc trên sườn mặt khiến người khác nhìn mà kinh sợ.
Sau khi ổn định cảm xúc của mình, Trang Nghiên quát gã đàn ông: “Anh Triệu, Anh im đi!”
Gã Triệu cau mày, lại nhìn về phía mấy người đứng ở cửa, tỉ mỉ đánh giá một lần, trong lòng gã có linh cảm không lành.
Mấy người này, là có chuẩn bị mà đến?!
Bỏ qua việc ai nấy đều có vẻ ngoài xuất sắc, dù nghe thấy tiếng xua đuổi của gã, họ cũng không hề hoảng sợ, hoàn toàn không giống dáng vẻ đi nhầm.
Chuyện này…
Suy nghĩ của gã họ Triệu thay đổi không ngừng, còn Trang Nhân đã chỉnh xong áo len trên người. Ánh mắt của bà ta lướt qua đám người Nghiên Thời Thất, sau đó mở miệng, “Anh Triệu, anh ra ngoài trước đi!”
“Tôi ra ngoài?” Gã Triệu trở tay chỉ vào mũi mình, vô cùng kinh ngạc.
Mặt Trang Nhân đanh lại, “Mau lên, cút!”
Suy cho cùng gã cũng chỉ là phó quản lí, dù có quan hệ khác thường với Trang Nhân thì cũng không dám lên mặt xích mích với bà ta.
Thấy Trang Nhân lộ ra vẻ bực bội, gã hầm hừ vài tiếng, vuốt sống mũi của mình, ủ rũ rời đi.
Lúc gã Triệu quay lưng, Trang Nhân lại nói bóng gió một câu, “Đừng đi xa, chờ trước cửa, có chuyện tôi sẽ gọi anh!”
“Biết rồi!” Gã Triệu bĩu môi lẩm bẩm. Trước khi đóng cửa, gã không kìm được mà quan sát những kẻ xâm nhập bất ngờ.
Gã thầm cảm thấy, e rằng những kẻ mới đến này không có mục đích tốt!
***
Trong văn phòng, sau khi bình tĩnh lại, Tranh Nhân nhìn về phía Ôn Tranh đầu tiên, cười gượng, nói: “Cháu, sao các cháu lại đột nhiên tới đây?”
Và làm cách nào biết được bà ta ở trong văn phòng này?
Vừa nghĩ vậy, ánh mắt của Trang Nhân vô thức lướt về phía Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu.
Hai người đàn ông này điều tra được gì rồi?
Đôi mắt hẹp dài của Trang Nhân tràn ngập dò xét và đánh giá bọn họ.
Bà ta nhếch môi, ra vẻ khoan thoai đi đến tủ rượu bên cạnh, cầm một chai Whisky, lấy thêm vài chiếc cốc rồi quay về trước bàn làm việc.
Bà ta giả vờ bình tĩnh mở chai rượu, vừa rót rượu vừa tiếp tục nói: “Các cháu cứ ngồi thoải mái. Hôm nay đúng lúc thím tới đây thăm bạn, gặp được các cháu thật sự quá trùng hợp!”
Ôn Tranh nheo mắt đảo một vòng trong phòng, “Thím Hai đến đây thăm bạn, xem ra quan hệ không hề tầm thường nhỉ.”
Đâu chỉ không tầm thường, trên chiếc giường kia còn có dấu vết, trong thùng rác còn có món đồ đã được sử dụng, bất cứ ai cũng hiểu chuyện này là gì.
Trang Nhân nghe thấy lời mỉa mai của Ôn Tranh, sắc mặt lập tức sa sầm. Bà ta dằn mạnh bình rượu xuống bàn, giọng điệu chẳng hề khách sáo, “Ôn Xu Tranh, thím là bề trên của cháu, cháu nói chuyện phải chú ý hơn cho thím!”
“Bề trên?” Cặp mắt hờ hững của Ôn Tranh rét lạnh, gò má càng cương cứng, “Có bề trên nhà ai lại làm ra loại chuyện thế này không, thím Hai? Hay là cháu bảo ông nội đến phân xử nhé!”
“Mày dám!” Trang Nhân sợ hãi, bàn tay nắm miệng bình siết chặt lại.
Ôn Tranh chỉ cười không đáp, đuôi lông mày của cô hơi nhướng lên, nhìn bà ta đầy khiêu khích.
Thím Hai tốt nhà họ Ôn, đúng là làm người khác mở rộng tầm mắt.
Bấy giờ, Trang Nhân cũng nhận ra tình hình mất kiểm soát, đanh mặt nhìn Ôn Tranh, sau đó khẽ than thở một tiếng, “Ôn Tranh, chúng ta là người một nhà, dù cháu không thích thím Hai thì cũng đừng chĩa mũi dùi vào thím như vậy chứ!”