Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 744 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 744NẾU MUỐN TÔI CỨU BÀ THÌ NÓI RA HẾT ĐI! “Mẹ, sao mẹ không nói chuyện? Mẹ đang làm gì vậy? Ba con đâu rồi?” Tiếng hỏi của Ôn Thanh Nhứ vang lên trong điện thoại.
Ôn Tĩnh Nho đang ngồi co quắp dưới đất bất chợt đảo mắt, đột nhiên bò dậy, vừa định nói chuyện thì nghe thấy Ôn Thanh Nhứ vui vẻ khoe khoang với bọn họ, “Mẹ, anh Mục tốt lắm. Hai ngày cuối tuần vừa rồi, anh ấy đi chơi khắp nơi cùng con và Tiểu Nham.”
“Vậy hả?” Trang Nhân chỉ cảm thấy máu trong người như đông cứng lại, vừa nghe đã biết ông anh mà Ôn Thanh Nhứ nhắc đến chính là người của Tần Bách Duật.
Vậy mà hai ngày qua bọn họ lại ở cùng nhau. Thế chẳng phải là Ôn Thanh Nhứ và Ôn Thanh Nham đều đang gặp nguy hiểm lắm sao?
Ôn Thanh Nhứ còn nhỏ tuổi, rất nhẹ dạ cả tin, nghe Trang Nhân hỏi thì cười tươi tắn nói, “Mẹ, đợi khi nào anh Mục về nước, mẹ nhớ mời anh ấy một bữa cơm thật ngon đấy.”
Nghe đến đây, loa ngoài bị Tần Bách Duật tắt đi.
Trang Nhân mặt xám như tro tàn…
Bầu không khí trong phòng tiếp tân ngưng trệ tới mức chỉ có thể nghe được từng tiếng hít thở nặng nề.
Ôn Tĩnh Nho đi tới trước bàn nhìn Tần Bách Duật, vội vàng chất vấn, “Các người làm gì con trai tôi vậy? Nếu dám động đến nó, tôi nhất định sẽ liều mạng với các người!”
Trang Nhân cũng kích động lên, phải thở phì phò liên tục để kìm nén cảm xúc, nên động tới vết thương trên mũi lần nữa.
Ôn Tĩnh Nho nói xong, không có người đáp lại.
Nhưng ông cụ Ôn Sùng Lễ ngồi bên cạnh nãy giờ không nói không rằng, lại giơ tay lên lau mặt, trong mắt khôi phục lại tia sáng minh mẫn, “Thằng Hai, con ngồi xuống đi, đừng nên nói bậy. Ba tin Tiểu Tần là người biết điều, cậu ta làm như vậy tất nhiên là có ý của mình. Các con đừng nên suy đoán lung tung, chỉ gây thêm thị phi mà thôi.”
Ông cụ nói lời này nghe thì hay thật đấy.
Ông cụ tỏ thái độ như vậy, nhìn có vẻ là bênh vực Tần Bách Duật, nhưng vô hình lại dựng lên một bức tường đạo đức cho anh.
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng Ôn Tĩnh Nho cũng chỉ đành ôm vẻ mặt nặng nề ngồi ở một bên.
Lúc này, tâm trạng thấp thỏm của Trang Nhân không hề giảm bớt một chút nào.
Bà ta vừa nghĩ tới bên cạnh con trai mình là người của Tần Bách Duật liền khó có thể bình tĩnh nổi.
Đây là uy hiếp, là khống chế, dùng sự an toàn của con trai bà ta bức bà ta đưa ra lựa chọn.
Trang Nhân bấm chặt móng tay xuống bàn, chỉ có đau đớn mới có thể làm cho bà ta giữ được tỉnh táo, “Các người… không thể làm hại con trai tôi được. Chúng nó vẫn còn nhỏ, các người làm như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?”
Lời nói này làm cho Ôn Tranh bật cười. Tiếng cười giòn giã của cô bay bổng trong phòng tiếp đón.
Trang Nhân thấp thỏm quay đầu lại thì nghe Ôn Tranh nói: “Bà cũng biết ra tay với trẻ con sẽ bị báo ứng sao? Khi xưa bà ra tay với tôi và Tiểu Thất, có phải là bà chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?”
Trang Nhân nghẹn họng không trả lời được.
Ôn Tranh chậm rãi nhướng mày, liếc nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, rồi nhẹ nhàng ném ra vài chữ: “Thím Hai, có nói hay không?”
Đây là một sự uy hiếp rất mãnh liệt.
Trang Nhân lập tức siết chặt ngón tay, ánh mắt bà ta không chút cam lòng. Nhưng ngoại trừ giận dữ nhìn chằm chằm bọn họ ra thì bà ta cũng không thể làm gì nổi.
Lúc này, ông cụ Ôn Sùng Lễ bi thương thở dài lên tiếng: “Vợ thằng Hai, nếu muốn ba cứu con ra thì con hãy nói hết tất cả mọi chuyện mà con biết đi. Bằng không chúng ta sẽ đi ngay lập tức, không bàn gì nữa hết.”
“Ba…” Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã gần như thốt lên cùng một lúc. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Cho dù Trang Nhân không nói gì, thì bọn họ cũng đã sớm phát hiện ra, tất cả những chuyện xảy đến với hai đứa con của mình đều có liên quan đến bà ta.
Một người đàn bà lòng dạ ác độc như vậy mà ba vẫn muốn cứu?
Ôn Sùng Lễ giơ tay lên, ý bảo vợ chồng bọn họ im lặng, sau đó nhìn Trang Nhân, chờ câu trả lời của bà ta.
Ôn Tĩnh Nho vừa nghe vậy liền vội đứng dậy, kéo cổ tay Trang Nhân thúc giục: “Tiểu Nhân, em mau nói đi, ba sẽ không bỏ mặc em đâu, mau nói rõ hết ra đi, rồi chúng ta cùng nhau về nhà!”