Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 811 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 811MẮT CÔ KHÔNG NHÌN RÕ! Nghiên Thời Thất tỉnh lại rồi.
Kiều Mục vô thức nhìn sang Tần Bách Duật, thấy ánh mắt anh nặng nề, bèn vỗ vai anh, “Vào xem cô ấy thế nào trước đã.”
Yết hầu Tần Bách Duật nhấp nhô không ngừng, gương mặt âm u tối tăm.
Bác sĩ Lương nhìn anh, hiền từ khuyên giải: “Thật ra cậu đừng áp lực quá, hiện tại về phương diện y học cũng chưa thể kết luận chính xác về mức độ ảnh hưởng của phóng xạ đối với thai nhi. Tôi giải thích cụ thể với cậu như vậy cũng là vì nghĩa vụ của bác sĩ mà thôi. Dù sao bây giờ y học rất phát triển, chỉ cần giữ gìn tốt thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”
Lời của bác sĩ cũng không làm cho khuôn mặt tối tăm của Tần Bách Duật khá hơn chút nào.
Đứng một lát, anh khẽ gật đầu với bác sĩ, nói câu cảm ơn, rồi theo chân trưởng khoa Phó vào phòng bệnh đặc biệt ở khoa phụ sản.
Nghiên Thời Thất khép hờ mắt nằm trên giường bệnh, hàng mi dày thi thoảng khẽ run rẩy. Nghe tiếng mở cửa, cô quay đầu, yếu ớt gọi, “Anh Tư…”
Cô cảm cả người đau đớn khó chịu, lúc tỉnh lại còn mơ hồ hốt hoảng vô cùng, không biết giờ là lúc nào, mình đang ở đâu.
Sau đó cô nằm rất lâu mới nhớ lại tai nạn trong buổi tuyên truyền phim.
Lúc ấy backdrop ở đằng sau sập xuống rất nhanh, cô muốn tránh cũng không kịp, lập tức bị đè xuống dưới.
Hình như có người lao đến tới chắn cho cô, cho nên khi backdrop đổ sụp xuống thì phần lớn lực đè đổ dồn lên lưng của người đó.
Chỉ có điều… mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên trán cô vẫn bị va đập, sau đó thì cô không biết gì nữa.
Lúc này, cô hốt hoảng nhìn bóng người đàn ông đang bước vào. Có lẽ là do vết thương trên trán nên tầm nhìn của cô rất mông lung, chỉ có thể loáng thoáng thấy bóng hình anh, mà không nhìn rõ đường nét khuôn mặt.
Nghiên Thời Thất cố hết sức đưa tay lên, muốn gõ trán mình. Cái cảm giác yếu đuối bệnh tật này khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Đừng cử động!” Tần Bách Duật nhìn thấy động tác của Nghiên Thời Thất thì vội vàng bước tới nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Nghiên Thời Thất để anh nắm tay mình, không nhịn được mà nhíu mày, khép hờ mắt thở dài, “Em đau đầu quá, mắt cũng nhìn không rõ…”
Ánh mắt Tần Bách Duật tối sầm.
Trưởng khoa Phó bên đứng cạnh lập tức tiến lên, ra hiệu Tần Bách Duật tránh đường.
Ông khom người đưa hai ngón tay ra trước mặt Nghiên Thời Thất lắc lắc, “Mấy đây?”
Nghiên Thời Thất: “…”
“Cô không thấy à?” Trưởng khoa Phó thấy cô không trả lời thì cũng cuống.
Trước đây cũng từng có trường hợp bị thương ở đầu dẫn tới mất thị lực, nhưng… đây là một người phụ nữ, nếu thật sự bị mù, lại còn mang thai, thì không biết khổ sở đến mức nào.
Trưởng khoa Phó thầm suy diễn cả một vở kịch trong lòng, đang nghĩ lung tung thì nghe thấy Nghiên Thời Thất miễn cưỡng trả lời, “Hai!”
“Phù, vậy là có thấy hả!”
Trưởng khoa Phó lại đổi ngón tay, “Mấy đây?”
“Sáu!”
Ông gật đầu ra vẻ hài lòng, “Cô có nhìn thấy ánh sáng không?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất nghiêm túc gật đầu, giọng nói thoáng yếu ớt, “Có ạ, nhưng nhìn xa thì hơi mờ, không rõ lắm.”
Trưởng khoa Phó cân nhắc một lát rồi cầm đèn pin soi thử đồng tử trong mắt cô, cuối cùng kết luận, “Nhìn sơ qua thì võng mạc bình thường, không nhìn rõ có lẽ là do vết thương trên trán tụ máu gây ảnh hưởng nhẹ đến thần kinh thị giác, có thể uống thuốc phối hợp trị liệu, nhưng mà…”