Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 817 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 817ÔN TRANH MÁCH LẺO VỚI TẦN BÁCH DUẬT! Cùng ngày hôm đó, cánh truyền thông vẫn không lấy được tiến triển mới nhất về tin tức Nghiên Thời Thất và Bùi Đường bị thương.
Ngoài cổng bệnh viện, rất nhiều bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp canh chừng nghiêm ngặt khu vực phòng bệnh của Nghiên Thời Thất.
Khắp mạng xã hội đều cầu nguyện, hi vọng hai người họ có thể hóa nguy thành an.
Nửa tiếng sau, năm giờ chiều, Nghiên Thời Thất nằm trên giường bệnh, gương mặt đã tẩy trang của cô trắng bệch, yếu ớt.
Hai bác sĩ đang nắn xương cổ chân cho cô, bởi vì trật khớp nên không có thuốc đặc trị. Ngoài việc bôi thuốc cao Đông y thì điều dưỡng là cách tốt nhất.
Nghiên Thời Thất nghiến chặt hàm răng không ngừng đánh lập cập, nhưng cô không dám ngọ nguậy, hai tay luôn đan chéo trên bụng, trông vừa đáng thương vừa yếu đuối.
Ôn Tranh đã tới phòng bệnh.
Cô đứng ở đầu giường, thỉnh thoảng liếc cổ chân của Nghiên Thời Thất, rồi nhanh chóng không nhịn được mà dời mắt đi.
Phía sau Ôn Tranh là Doãn An Táp và Ưng Phi Phi mặt mũi tràn ngập đau lòng đang nắm tay nhau.
Các cô cũng không dám xem bác sĩ nắn xương, chỉ cảm nhận được mỗi khi họ chạm vào Thời Thất, nhất định có thể khiến người ta đau tới mức không thể chịu đựng nổi.
Bấy giờ, Ôn Tranh lặng lẽ thở dài, nheo mắt nhìn Nghiên Thời Thất đầu sưng một cục to, “Em cố ý nhân lúc cậu ta không có ở đây mới để bác sĩ tới chữa trị phải không?”
Nghiên Thời Thất rên lên một tiếng vì đau. Chờ tới khi bác sĩ cố định túi chườm hai bên cổ chân xong, cô mới thở hắt ra, thều thào nói: “Ngay cả mọi người cũng không nhìn nổi, càng khỏi nói tới anh ấy!”
Có lẽ anh Tư ra ngoài hút thuốc với đám Kiều Mục rồi.
Ban nãy cô vừa chợp mắt một lát, lúc tỉnh dậy thấy anh không ở đây, bèn vội vã bảo Ôn Tranh gọi bác sĩ tới xử lí vết thương cho mình.
Cũng may cô không bị gãy hay nứt xương, chỉ trật khớp nghiêm trọng. Theo ý của bác sĩ, ít nhất cô phải nằm trên giường, hạn chế cử động một tháng.
Nghiên Thời Thất nghĩ vậy cũng tốt, Tiểu Tần trong bụng cô cũng vừa khéo cần được nghỉ ngơi đầy đủ.
Nghe cô nói vậy, Ôn Tranh bực bội gãi trán, “Chuyện này có gì để em cậy mạnh?”
“Đúng thế, nếu là tớ, nhất định phải khóc lóc thảm thiết trước mặt bạn trai để anh ấy thương xót tớ mới được.” Ưng Phi Phi cũng càu nhàu. Đúng là so sánh viển vông.
Ngay cả Doãn An Táp cũng bắt đầu phụ họa, “Tớ cũng thế!”
Nghiên Thời Thất đau cổ chân lại không thể ra tay đánh người: “…”
Cô nhìn ba người bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng chọc vào cục u trên trán, “Bây giờ tớ là bệnh nhân, chẳng lẽ các cậu không nên thương yêu tớ sao?”
Ôn Tranh quay lại nhìn đám Ưng Phi Phi. Sau khi ánh mắt của ba người giao nhau, các cô lập tức… Câm như hến.
Thấy vậy, Nghiên Thời Thất nhướng đầu lông mày, đắc ý nhắm nghiền mắt.
Có điều ở nơi không ai nhìn thấy, đầu ngón tay đan chéo của cô vô thức siết lại.
Ban nãy, trong một tích tắc, mắt cô nhòa đi.
Có lẽ cô chạm vào vết thương trên đầu nên khiến tầm mắt mông lung.
Nghiên Thời Thất không nói với ai, cô nhắm mắt giả vờ ngủ một lát. Mãi tới khi nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mở ra, cô mới hé mắt, bóng dáng cao ráo mặc đồ đen của Tần Bách Duật hiện ra trước mặt.
Dù hình ảnh hơi mờ ảo, nhưng đã tốt hơn lúc nãy khá nhiều.
Cách một khoảng không, cô đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, khóe môi cong lên thành nụ cười nhạt.
“Sao mặt em tái thế?” Lúc đến gần đầu giường, Tần Bách Duật trông thấy gương mặt xanh mét và bờ môi trắng bệnh của cô.
Ôn Tranh đứng ở bên cạnh rót nước, phá bĩnh chẳng hề kiêng dè, “Ban nãy nhân lúc cậu không ở đây, con bé gọi bác sĩ vào nắn cổ chân, đau đến mức không thể nói chuyện, còn cậy mạnh nữa.”