Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 819 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 819KHÔNG THỂ DÙNG ĐIỀU TRỊ BẢO TỒN! Sáu giờ tối, viện trưởng Lệ Thành đích thân đến bệnh viện.
Đi cùng ông còn có bác sĩ trưởng Bàng ở khoa mắt.
Lúc trưởng khoa Phó nhận được điện thoại, vừa khéo gần đến giờ giao ban, ông đành bất đắc dĩ mặc lại áo blouse trắng, ra cửa tiếp đón.
Mười phút sau, trưởng khoa Phó trợn mắt, há hốc mồm.
Nhìn viện trưởng, bác sĩ Bàng và Tần Bách Duật xuất hiện bất ngờ trong phòng khám nhỏ của mình, ông cảm thấy rất khó tin.
“Viện trưởng, ông…”
Viện trưởng đưa tay ngắt lời, đích thân lên tiếng giới thiệu, “Tổng Giám đốc Tần, vị này là bác sĩ trưởng của khoa mắt trong bệnh viện chúng tôi, hiện giờ là chuyên gia khoa mắt hàng đầu trong nước. Để ông ấy khám bệnh đi.”
Trưởng khoa Phó hoảng hốt.
Sao viện trưởng lại khách sáo với chàng trai này như vậy?
Chẳng phải cậu ta chỉ đẹp trai ngời ngời thôi hay sao? Nhìn thì có vẻ cũng giàu có, nhưng có cần phải nịnh nọt thế không?
Ông ta còn chưa nghĩ thông thì viện trưởng đã liếc mắt tới, “Ông Phó, sao ông không báo trước với tôi rằng Tổng Giám đốc Tần đến?”
“Hả?” Trưởng khoa Phó gãi đầu, cân nhắc nên trả lời câu hỏi của đối phương ra sao.
Bác sĩ Bàng tuổi trạc năm mươi, tóc mai điểm hoa râm.
Ông cười ha ha, nhìn trưởng khoa Phó, “Viện trưởng, trưởng khoa Phó mới tới bệnh viện chưa lâu, không biết không có tội. Trưởng khoa Phó, tôi giới thiệu cho ông nhé, vị này là Tổng Giám đốc Tần của Bất động sản Tần thị. Hai cao ốc thí nghiệm phía sau khu nội trú của bệnh viện chúng ta, đều do Bất động sản Tần thị quyên tặng đấy.”
Trưởng khoa Phó hoàn toàn sáng tỏ!
Quả nhiên là có lai lịch khủng.
“Ừm… Tổng Giám đốc Tần, hân hạnh, hân hạnh, tôi mới tới Lệ Thành, thật sự không nắm rõ về tình hình nơi đây, sơ suất rồi, cậu chớ trách nhé!”
Trưởng khoa Phó chủ động tiến lên trước bắt tay với Tần Bách Duật, lời nói tỏ ý khâm phục.
Người giàu ở tuổi này nhiều vô số, nhưng có thể dùng tiền làm việc thiện, đúng là hiếm có.
Tần Bách Duật hờ hững đáp lại một câu không trách, sau đó liếc sang đối diện, “Bác sĩ Bàng, bệnh tình của vợ tôi, làm phiền rồi.”
Nghe vậy, bác sĩ Phó lập tức nghiêm túc nhìn anh, “Tổng Giám đốc Tần đừng khách sáo, ban nãy tôi đã xem bệnh án của cô nhà.”
Nói rồi, ông cầm một tấm phim CT trên bàn khám bên cạnh lên, “Đây là CT não chụp trong phòng cấp cứu lúc trước. Qua đây có thể thấy, cục sưng nằm trên xương lông mày bên trái, vị trí này quả thật có thể đè lên dây thần kinh thị giác.”
Bác sĩ Bàng ngừng một lát, nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Bách Duật, miễn cưỡng nói tiếp: “Thật ra tình trạng này là hiện tượng thường gặp trong lâm sàng.”
“Triệu chứng mờ mắt của cô nhà được phát hiện sớm, chưa quá nghiêm trọng. Nhưng nếu muốn thuyên giảm thì vẫn cần điều trị bằng thuốc.”
“Hai cách điều trị bảo tồn hiệu quả nhất với tổn thương thần kinh thị giác chính là tác động lên hormone và trị liệu oxy cao áp.”
“Nhưng ban nãy tôi nhìn bệnh án, cô nhà đã mang thai, nên hai cách chữa trị này đều không phù hợp với sản phụ…”
Bác sĩ Bàng rất tận tụy, ông kết hợp tri thức y học của bản thân và tình hình thực tế của Nghiên Thời Thất để đưa ra phân tích tỉ mỉ.
Ở bên cạnh, nét mặt của viện trưởng hiện lên vẻ băn khoăn, “Bác sĩ Bàng, có cách chữa trị nào trực tiếp nhất không? Cách mà sản phụ cũng chịu đựng được ấy?”
Thân làm viện trưởng, ông không dám để vợ của Tổng Giám đốc Tần gánh chịu bất cứ nguy hiểm bất ngờ nào trong bệnh viện của mình.
Bác sĩ Bàng gật đầu đầy suy tư, “Đề nghị của tôi là cân nhắc làm phẫu thuật. So với hai phương án trước, đây là cách trực quan nhất. Nhưng dẫu sao cũng là phẫu thuật, chắc chắn sẽ dùng đến gây mê và các loại thuốc chống viêm. Tôi cần phải khám bệnh cùng bác sĩ trưởng của khoa phụ sản, cố hết sức giảm tổn thương đến mức thấp nhất.”