Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 840 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 840ANH TỐNG ĐI THĂM NGƯỜI BỆNH ĐỀU CÓ THÓI QUEN TẶNG HOA HỒNG À? Cảnh này rất giống lần anh ta kiếm cớ đưa Nghiên Thời Dương tới thăm bệnh trước đây.
Không hiểu sao Nghiên Thời Thất có cảm giác cứ như đánh phải bông vậy, không có phản ứng, không làm gì được.
Rốt cuộc Tống Kỳ Ngự là người thế nào đây? Có phải anh ta sợ cô nghi ngờ hành vi của mình nên mới kéo Nghiên Thời Dương ngây ngô đi theo làm vỏ bọc không?
Nghiên Thời Dương bước từ bàn trà tới bên giường bệnh, xoa xoa tay vào quần, nhếch miệng cười, “Chị, lúc nãy em mua nhiều đồ quá, vừa lúc gặp thầy Tống nên bắt nhờ xe qua luôn ạ.”
Tống Kỳ Ngự không còn là thầy hướng dẫn của Nghiên Thời Dương nữa, nhưng cậu vẫn quen gọi anh ta là thầy.
Nghiên Thời Thất nhìn đống túi Nghiên Thời Dương mang tới đặt trên bàn trà, “Em mua nhiều thế làm gì? Trong viện không thiếu gì cả.”
“Chị không sao chứ?” Nghiên Thời Dương không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại, cúi xuống sát người cô, nhìn khối u trên trán cô.
Nhìn xong trán lại nhìn từ đầu xuống chân, thấy chân cô bị băng thì cậu ta lại cúi người xuống săm soi tỉ mỉ.
Cậu nhìn thấy chị mình đã đăng tin trên Weibo, nhưng vẫn rất lo lắng, muốn tự đến xem tận mắt mới an lòng.
“Chị không sao, em ngồi đi.” Nghiên Thời Thất hất cằm về phía ghế xô pha, sau đó mới nhìn Tống Kỳ Ngự đang cầm hoa hồng ngoài cửa, nét mặt không còn chút dịu dàng, “Thật ngại quá, lại làm phiền thầy Tống rồi.”
Tống Kỳ Ngự nhìn chằm chằm vào cổ chân Nghiên Thời Thất, ánh mắt thoáng lạnh lẽo tăm tối.
Anh ta khẽ cười bước tới đặt bó hoa xuống tủ đầu giường, xoay người ôn hòa hỏi, “Không phiền gì cả, đúng lúc tôi muốn đến thăm cô mà. Cô sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Nghiên Thời Thất gật đầu, “Rất ổn, cũng không phải bệnh nặng gì.”
Bọn họ nói chuyện cũng không mấy quen thuộc như trước đây, ngược lại ngày càng xa cách khách sáo.
Cô còn chưa chắc chắn liệu Bất động sản Kỳ Hằng có phải tài sản của người này hay không. Nhưng nếu anh ta là ông chủ, không những tranh gói thầu của Tần thị, mà còn dùng một trăm tệ chênh lệch để khiêu khích, thì sao anh ta có thể thản nhiên đứng đây được?
Anh ta chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ à? Hay anh ta vẫn muốn làm ra vẻ quân tử?!
Nghiên Thời Thất dò xét Tống Kỳ Ngự, không thể nhìn ra bất cứ điều gì từ nét mặt của anh ta.
Anh ta vẫn như một trang quân tử dịu dàng, ánh mắt thẳng thắn, nụ cười thản nhiên.
Tống Kỳ Ngự không bỏ qua ánh mắt thăm dò của Nghiên Thời Thất, cười cong mắt. Thoáng thấy vẻ xa cách của Ôn Tranh đứng cạnh, anh ta lên tiếng hỏi: “Sao cô Ôn lại nhìn tôi như vậy?”
Ôn Tranh ngạc nhiên, không ngờ anh ta hỏi thẳng như vậy. Cô dời mắt lên bó hoa hồng trên tủ, nhẹ nhàng nói, “Anh Tống đi thăm người bệnh đều có thói quen tặng hoa hồng à?”
Ý đồ gì thế hả?!
Tống Kỳ Ngự nghe cô nói thì cũng nhìn lại bó hoa, “Xin lỗi, cửa hàng tôi vào chỉ còn hoa hồng thôi.” Anh ta lại nhìn sang Nghiên Thời Thất, “Hi vọng cô không quá để ý.” WebTru yenOn linez . com
Không đợi Nghiên Thời Thất lên tiếng, Nghiên Thời Dương cảm thấy bầu không khí kì lạ liền giơ tay phát biểu, “Thật đấy chị, em có đi cùng thầy Tống mà, trong cửa hàng hoa đó thật sự chỉ còn hoa hồng với hoa cúc vàng thôi.”
Ôn Tranh: “…”
Cái thằng em ngu ngốc này!
Bởi vì Nghiên Thời Dương giải vây cho nên Ôn Tranh chỉ có thể dừng soi mói.
Nghiên Thời Thất cũng chỉ cười khẽ, không phát biểu ý kiến.
Tống Kỳ Ngự kéo một chiếc ghế cạnh giường ra ngồi xuống, chỉnh sửa lại tay áo khoác của mình, “Rõ ràng chúng ta vừa mới gặp cách đây không lâu, không ngờ mới qua mấy ngày mà cô đã phải nhập viện rồi.”