Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 863 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 863BÙI ĐƯỜNG BỊ LIỆT HAI CHÂN Khi Thương Lục gỡ băng vải trên mắt cô xuống, đôi mắt cô rất đỏ, còn hơi sưng lên.
Thương Lục lại gần quan sát, sau đó khẽ gật đầu lẩm bẩm, “Có chút hiệu quả, hấp thụ thuốc không tệ. Tối nay cô đừng chạm vào mắt, nằm xuống ngủ đi, chiều mai lại tiếp tục tra thuốc.”
Trán Nghiên Thời Thất rịn đầy mồ hôi. Có lẽ là vì thuốc của Thương Lục rất có tác dụng, nên lúc cô hé mắt ra, dường như ánh sáng trước mắt rõ ràng hơn một chút.
Cô nghĩ chắc là do ám thị tâm lí thôi.
Nghiên Thời Thất thản nhiên ừ một tiếng, rồi từ từ thả lỏng nắm tay đang siết chặt, chưa đến một phút sau đã chìm vào giấc ngủ say.
Cô cực kì mệt mỏi, đau đớn lại làm cho cô không thể nào ngủ yên.
Sau khi gỡ hết thuốc, cả người cô cũng được thả lỏng hơn nhiều.
Thương Lục thu dọn kim châm cứu, sau đó gói kĩ băng vải dính thuốc bôi. Lúc nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Nghiên Thời Thất, anh ta quay đầu nói với Tần Bách Duật: “Người phụ nữ của chú không tệ.”
Anh ta là con cháu dòng dõi Đông y, đã từng chứng kiến nhiều bệnh nhân tiếp nhận điều trị.
Trong đó có không ít ông anh không chịu nổi phương thuốc đặc chế của nhà anh ta, đau đớn không chịu nổi, gào khóc rung trời lở đất.
Vậy mà tới lượt Nghiên Thời Thất, cô lại chịu đựng được suốt bốn tiếng đồng hồ.
Tần Bách Duật đứng bất động, cặp môi trắng bệch, “Bôi thuốc lên cổ chân cô ấy chưa?”
Động tác thu dọn gói thuốc của Thương Lục khựng lại, anh ta lườm anh một cái, “Chú đúng là biết tận dụng tối đa mà!”
Rõ ràng trước đó đã nói chỉ để anh ta khám mắt thôi.
Không biết phí khám tại nhà của anh ta rất đắt sao?
Năm xưa có người ra giá tận năm mươi triệu Nhân dân tệ mà còn không mời nổi anh ta kìa.
Tần Tứ thì hay rồi, chỉ nói vài câu là có thể sử dụng vô hạn y thuật của anh ta.
Tần Bách Duật nhìn anh ta chằm chằm. Anh không cần phải nói nhiều, chỉ cần ánh mắt xuyên thấu mạnh mẽ kia thôi cũng đủ làm cho Thương Lục chịu thua trước, “Con bà cậu, tôi thật là thiếu nợ cậu mà. Đi bốc thuốc đây!”
Thương Lục xách túi ra khỏi phòng vô trùng. Trước khi đi, anh ta còn không quên đấm mạnh vào vai Tần Bách Duật một cái cho bõ tức.
Nếu sớm biết tới Lệ Thành là phải làm trâu làm ngựa cho Tần Bách Duật thì lúc đó anh ta nên từ chối cuộc gọi kia rồi.
Tần Tứ chết tiệt, hành hạ anh ta như vậy, anh ta cũng sẽ không để cho anh sống yên ổn đâu!
Sau khi Thương Lục đi rồi, Tần Bách Duật giảm độ sáng của đèn trong phòng vô trùng xuống.
Anh khẽ khàng bước đến bên giường, lấy bông tiệt trùng trên tủ đầu giường lau từng chút mồ hôi trên trán cô.
Cả đêm anh không ngủ, mặc bộ đồ bảo hộ dày cộm, đứng bên giường cô cho đến bình minh.
***
Ngày thứ ba sau khi Nghiên Thời Thất đi, Lệ Thành xảy ra một chuyện lớn.
Mọi người đều biết tin tức Bùi Đường bị thương. Thế nhưng sáng hôm nay, có người tung tin lên Weibo, nói là vì cứu Nghiên Thời Thất mà ảnh đế Bùi bị thương gãy cột sống, dẫn tới liệt cả hai chân.
Tin tức tung lên lập tức khiến cho toàn bộ cư dân mạng choáng váng.
Phải bị thương nặng đến thế nào mới có thể bị liệt hai chân?
Còn đang trong độ tuổi thanh niên sung mãn, thật quá đáng tiếc!
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Hướng dư luận dường như thay đổi.
Mọi người đều suy đoán Nghiên Thời Thất đi đâu chữa bệnh.
Bùi Đường vì cô nên biến thành kẻ tàn phế bại liệt. Cô định thế nào đây?
Nhưng từ sau khi Nghiên Thời Thất đăng dòng trạng thái kia trên Weibo, toàn bộ dân mạng, kể cả người qua đường, đều không tìm được tin tức cũng như không lần ra được tung tích của cô.
Dường như chuyện rút lui khỏi giới giải trí của cô không chỉ là nói suông.
Ngay cả dân mạng sống ở Lệ Thành cũng lên tiếng xác nhận dạo này chưa từng thấy Nghiên Thời Thất xuất hiện tại Lệ Thành.
Bình thường khi minh tinh ra đường, ít nhiều sẽ bị người qua đường chụp trộm, dù thỉ thoáng qua.
Còn Nghiên Thời Thất lại như bốc hơi khỏi thế gian, thật sự không hề có một tin tức nào.
Lúc này, tại bệnh viện Lệ Thành, trong phòng bệnh khoa ngoại cột sống.
Bùi Đường vẫn nằm sấp trên giường bệnh. Hộ lý do Kiều thị sắp xếp chăm sóc anh ta rất cẩn thận, thấy anh ta tỉnh lại liền đút nước cho anh ta uống.
“Cốc cốc cốc…” Có người gõ cửa.