Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 884 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 884CHƯƠNG 884: TẦN BÁCH DUẬT VÀ THƯƠNG LỤC ĐI RỒI! Hôn xong, gương mặt Nghiên Thời Thất hơi đỏ lên.
Cô tựa vào trong lồng ngực Tần Bách Duật, ôm anh không nói lời nào.
Sau đó, cô ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người chạm khẽ lên mí mắt mình. Thế là cô lầm bầm nói mê, xua xua tay rồi ngủ lại lần nữa.
***
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Người dấu yêu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
Sáng sớm hôm sau, Nghiên Thời Thất mơ màng tỉnh lại.
Trước mắt vẫn là bóng tối nhưng… lờ mờ, tựa như có một tia sáng hiện ra ngay trước mắt.
Có thể là ảo giác.
“Anh Tư?”
Cô kêu một tiếng nhưng không có ai trả lời.
Cô thử sờ vị trí kế bên. Rất lạnh, rõ ràng là anh đã rời rất lâu.
Chẳng hiểu sao tim Nghiên Thời Thất đập rộn lên, cô ngồi bật dậy, vừa định bước xuống giường thì cửa phòng đã mở ra.
“Nằm xuống, bôi thuốc!”
Người vừa đến là Thương Lục, giọng điệu anh ta vẫn cục cằn như trước.
Nghiên Thời Thất sững sờ rồi cười, “Tôi đã không nhìn thấy nữa rồi, còn bôi thuốc làm gì?”
“Tôi là bác sĩ!” Thương Lục không cho cãi lại, nhưng ánh mắt lại rơi trên môi cô.
Vậy mà cô nàng còn cười được?
Có thể thản nhiên chấp nhận sự thật bản thân đã trở thành người mù như vậy sao?!
Thương Lục không có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ, cho nên sự hiểu biết của anh ta về Nghiên Thời Thất chỉ dừng lại ở việc cô là người phụ nữ của Tần Tứ thôi.
Anh ta còn tưởng cô sẽ khóc lóc than trời trách đất, nào ngờ thái độ của cô lại bình tĩnh thản nhiên như vậy.
Cuối cùng, Nghiên Thời Thất vẫn ngoan ngoãn nằm trở lại giường.
Nếu hôm nay là ngày chữa trị cuối cùng thì cứ chịu đựng thêm chút nữa, cũng như đánh một dấu chấm hết cho chặng đường chữa bệnh này.
Thương Lục vẫn như trước cố nén khó chịu bôi thuốc rồi châm cứu cho cô. Sau khi làm xong mọi chuyện, sắc mặt anh ta đã trắng bệch.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng chừng nửa tiếng sau, Thương Lục rút kim châm ra.
“Xong, xong rồi chứ?”
Đau, rất đau!
Đau như thời gian đầu mới chữa trị vậy, đau đến nỗi giọng nói của cô khàn đi, mà hơi thở cũng run rẩy theo.
Thương Lục nhếch mép ừ một tiếng, rồi bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Hôm qua, anh ta phong bế huyệt vị trên mắt của Nghiên Thời Thất mới khiến cô bị mù. Mà đương nhiên anh ta cũng biết làm vậy sẽ đau đến cỡ nào.
Nhưng do lúc ấy ý nghĩ muốn “trả thù” Tần Tứ quá sục sôi cho nên Thương Lục không chú ý Nghiên Thời Thất đã chịu đựng cơn đau thế nào.
Anh ta thầm áy náy, mà thần sắc trong mắt cũng trở nên phức tạp.
Chân mày anh ta vặn xoắn vào nhau, tự buồn bực lầm bầm, “Cô đừng lộn xộn, mấy tiếng sau sẽ có người tới tháo băng vải xuống cho cô.”
“Cảm ơn.”
Nghiên Thời Thất đang cố gắng nhịn cơn đau nói cảm ơn nên đã xem nhẹ câu nói kia của anh ta.
Mấy tiếng nữa, người tới tháo băng vải sẽ không phải là anh ta. Bởi vì chuyến bay của anh ta với Tần Tứ là vào một tiếng sau.
Thương Lục cất kim châm vào trong túi vải, trước khi đi còn liếc nhìn đồng hồ.
Khoảng một tiếng sau, mắt cô ấy sẽ trở lại như bình thường.
Mong là đến lúc đó, Tần Tứ đừng có đánh mình. Nguồn : ngontinh hay.com
Anh ta đã quyết tâm, dù có chết cũng phải dẫn Tần Tứ về Parma. Bởi vì mọi người đều đang ở đó đợi anh.
Sau khi Thương Lục rời đi, Nghiên Thời Thất nằm trên giường vô cùng buồn ngủ, nhưng lại không muốn ngủ.
Cô cấu móng tay vào lòng bàn tay để giúp mình giữ được tỉnh táo.
Chẳng hiểu tại sao cô lại thấy rất hoảng sợ.
Anh Tư đi đâu rồi, mà đi lúc nào?
Nhưng dù ý chí của Nghiên Thời Thất có mạnh mẽ tới cỡ nào thì sau khi chịu đựng đau nhức cũng không còn sức lực, chống đỡ chưa tới mười phút đã chìm vào giấc ngủ.
Mà cùng lúc đó, một đoàn xe chậm rãi chạy từ Viện Nghiên cứu Gen di truyền đi về phía sân bay Lệ Thành.
Thời tiết hôm nay sáng trong, nửa tiếng sau đoàn xe đã tới bãi đỗ máy bay của sân bay.
Nãy giờ sắc mặt Thương Lục vẫn luôn rất xấu, mãi tới trước khi xuống xe anh ta mới không cam lòng hỏi: “Rốt cuộc chú đã giấu chiếc SSC North America của anh đi đâu rồi?”