Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 886 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 886ANH LÀ BA TẤC TUYẾT TRÊN MÁI HIÊN, CŨNG LÀ CHIM NHẠN BAY LƯỢN TRẦN GIAN Thương Lục hoàn toàn không ngờ cái tên Tần Tứ lòng dạ đen tối này lại gọi anh Cả của anh ta tới.
Trên thế giới này, anh ta chẳng ngại bất kỳ ai, chỉ sợ duy nhất một người là anh Cả.
Thương Lục đứng khựng lại, lặng lẽ lùi bước.
Không biết bây giờ anh ta trốn đi thì có còn kịp không.
“Thương Lục!” Lúc này, anh Cả nham hiểm mà nheo đôi mắt lạnh lẽo lại, trói chặt bóng dáng chậm chạp không nhúc nhích của Thương Lục, giọng nói đanh thép ngạo mạn.
Yết hầu Thương Lục trượt lên trượt xuống, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào Tần Tứ bên cạnh anh Cả, vô cùng đau đớn nói, “Tần Tứ, anh nói cho chú biết, chú đối xử với anh như vậy, coi chừng bị trời phạt đấy!”
Không phải chỉ là muốn cậu ta trở về Parma một chuyến với anh ta thôi sao?
Đâu phải là không cho cậu ta về nước đâu?
Thương Lục vốn có ý dẫn Tần Tứ trở về, gặp mặt đám anh em bạn bè đã lâu không gặp, trò chuyện một lát thôi cũng được.
Mọi người đều đã nhận được tin tức của Tần Tứ, hiện giờ đang chờ cậu ta về Parma để gặp mặt.
Khuôn mặt điển trai của Thương Lục đỏ rần lên vì tức giận. Anh ta hờn dỗi quay đầu nhìn về phía Tần Tứ, không ngừng thở phì phò.
Tần Bách Duật mặt tỉnh rụi lạnh lùng liếc anh ta.
Anh ta không nên động tới đôi mắt của Tiểu Thất.
Anh có thể dễ dàng tha thứ cho mọi trò chơi khăm của Thương Lục, chỉ một mình Tiểu Thất là cấm kị.
“Anh, anh Cả, sao anh lại rảnh rỗi tới đây vậy?” Thương Lục chống lại ánh mắt của anh Cả, cảm thấy máu trong người như muốn chảy ngược.
Thật là đáng sợ!
Lâu lắm rồi anh Cả không xuất hiện trước mặt người ngoài. Sao lần này anh Cả lại vượt biển trở về chứ?
Đều tại tên Tần Tứ mất hết tính người kia!
Nét mặt anh Cả lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt hờ hững vô tình. Trên sân bay, cơn gió lạnh thấu xương từ từ thổi tới, thổi bay áo khoác của anh ta.
Thương Lục chậm rì rì nhích tới trước mặt anh Cả, dè dặt nhìn anh Cả một cái, rồi lập tức cúi gằm xuống.
Giờ phút này, anh ta giống như quả cà tím phơi sương, không còn chút đắc ý tự mãn nào.
“Theo anh trở về.”
Nghe thấy mệnh lệnh trầm thấp lạnh lẽo, Thương Lục do dự gật đầu hỏi, “Anh Cả… vậy Tần Tứ thì sao? Cậu ta có theo chúng ta về không?”
Hiển nhiên, anh ta vẫn còn ý định dẫn Tần Bách Duật trở về Parma.
Ánh mắt sắc bén của anh Cả dừng trên người Thương Lục. Anh Cả mím môi không nói gì, chỉ giơ tay lên ra hiệu.
Ngay sau đó, mười tên vệ sĩ từ trong máy bay tư nhân sau lưng anh ta lao vọt ra.
Tất cả đều có vóc dáng cao ngất, được rèn luyện, có tố chất.
Thương Lục lau mặt, lẩm bẩm, “Anh Cả, không đến nỗi ấy chứ, em về với anh còn không được sao.”
Mẹ nó chứ, dẫn theo cả đội vệ sĩ ngầm nữa thì hôm nay anh ta có chạy đằng trời mới thoát được.
Anh Cả mặc kệ anh ta, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Tần Bách Duật, “Đi trước đây.”
Tần Bách Duật gật đầu, “Hẹn gặp lại.”
Anh Cả dời mắt đi, xoay người vung áo khoác đi về phía cầu thang lên máy bay.
Bóng lưng cao ráo mà lại hờ hững xa cách. Anh là ba tấc tuyết trên mái hiên, cũng là chim nhạn bay lượn trần gian(*).
(*) Trong ca khúc “Phụ Khí Chi Mạt” – Trường Ca Hồng Ảnh Loạn có câu: “Em là ba tấc tuyết trên mái hiên. Anh là chim nhạn bay lượn trần gian”. Chim nhạn dừng trên mái hiên, có lần tình cờ gặp gỡ tốt đẹp với tuyết trên mái hiên. Dù là tuyết hay là chim nhạn, đều chỉ là lướt qua, chỉ sự gặp gỡ tốt đẹp trong cuộc đời hữu hạn.
Thương Lục bị dẫn đi. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể dẫn Tần Tứ về Parma.
Anh ta rất phẫn nộ. Sau khi lên máy bay, anh ta ngồi hậm hực một mình trước cửa sổ máy bay.
Anh ta không dám nghi ngờ cách làm của anh Cả, chỉ có thể tự oán tự bực, tiện thể suy nghĩ sau này phải tính sổ với Tần Tứ như thế nào.
Còn cả chiếc SSC North America của anh ta nữa!
Đương nhiên, Tần Bách Duật không thật sự giận Thương Lục. Anh gọi anh Cả của anh ta tới, chỉ đơn giản là muốn đạp đổ ý định kéo anh đi Parma của anh ta thôi.
Sau này, Thương Lục trở lại Parma, vô cùng bất ngờ thấy trong gara sau nhà có chiếc SSC North America màu trắng của mình, hơn nữa còn có thêm… một chiếc SSC màu vàng.
Anh ta vô cùng vui vẻ, lòng oán giận Tần Tứ cũng vơi đi rất nhiều. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Coi như cậu ta còn có lương tâm, không xuống tay với chiếc xe yêu dấu của anh ta, cũng như giữ lời hứa hẹn với mình.
Nhưng Thương Lục vui vẻ chưa đến một phút đồng hồ thì đã nghe quản gia báo lại, cậu Cả hạ lệnh, bắt đầu từ bây giờ cho đến ba tháng tiếp theo, không cho phép cậu Hai bước ra cửa một bước.
Thương Lục cực kì đau khổ bị nhốt trong nhà.