Người Dấu Yêu

Chương 915

Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 915 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​





Chương 915BÀN MỘT ĐIỀU KIỆN NHÉ?!
Hình như Tiểu Lâm đang ở bên ngoài, tiếng gió thổi vù vù vang lên rất rõ trong điện thoại.


Tiểu Lâm bước tới một chỗ yên lặng hơn rồi mới trả lời: “Chị ạ, em đã gọi cho bà Liên rồi. Nhưng mà…”


Tiểu Lâm thoáng do dự rồi cuối cùng vẫn không nói rõ, “Tối qua bà ấy vào bệnh viện cãi nhau với bác sĩ điều trị chính, mắng người ta là lang băm, còn đập xe thuốc của y tá nữa.”


Nghiên Thời Thất: “…”


Chuyện đã đến nước này rồi mà người phụ nữ kia còn không hiểu đối nhân xử thế khiêm nhường là thế nào sao?!


Tiểu Lâm thấy cô im lặng bèn nói thêm, “Chị đừng lo. Có lẽ là bà ấy không chấp nhận được sự thật cho nên mới làm loạn lên như thế thôi. Sau khi con trai của bà ấy đến, hai mẹ con ôm nhau khóc lóc rất thảm thiết.”


Chắc hẳn bà Liên gọi Nghiên Thời Dương đến.


Nghiên Thời Thất nghe Tiểu Lâm kể xong tình huống cụ thể liền cúp điện thoại.


Tâm tư trĩu nặng, cô đứng lặng trước cửa sổ hồi lâu, vừa định xoay người thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài.


Anh Tư về rồi!


Nghiên Thời Thất bước đến cửa ra vào đón anh, còn tiện tay khép lại vạt áo của mình.


Cửa vừa mở ra, gió lạnh ùa vào.


Cô vừa ngước lên nhìn liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.


Gần như là thói quen vô thức, Nghiên Thời Thất bước lên trước, đưa tay cởi áo khoác ngoài cho anh như một cô vợ hiền, mỉm cười chào, “Anh về rồi!”


Tần Bách Duật vòng tay ôm lấy cô, còn chưa kịp đáp lại đã nghe tiếng bước chân vang lên từ đằng sau, kèm theo đó là tiếng chế nhạo, “Chậc chậc, Vân Đình, anh em mình đến không đúng lúc rồi.”


Nụ cười trên mặt Nghiên Thời Thất cứng ngắc. Cô nhìn qua vai Tần Bách Duật mới thấy Kiều Mục và Hàn Vân Đình từ đằng sau bước đến.


Nghiên Thời Thất cười ngượng ngùng, buông Tần Bách Duật ra định lùi về sau.


Nhưng anh vẫn ôm lưng cô, không cho lùi lại, còn bực bội lườm Kiều Mục một cái.


Sau khi cả đám đi vào phòng khách, Kiều Mục thỉnh thoảng đánh mắt nhìn Nghiên Thời Thất thăm dò, “Em khỏe hẳn chưa?”


Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào mắt Kiều Mục đang không ngừng dò xét mình, gật đầu cười, “Khỏi hẳn rồi ạ!”


Hàn Vân Đình ngồi cạnh cũng nhìn cô, nét mặt hiền hòa, “Em nhận được lễ phục chưa?”


“Rồi ạ. Đồ quý như vậy em cũng không nỡ mặc. Cảm ơn anh Hàn.”


Kiều Mục nghe thấy không hiểu trời trăng gì, “Cậu tặng quần áo cho em dâu à?”


Vậy có phải anh ta cũng nên tặng thứ gì không?! Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!


Thằng ranh Hàn Vân Đình, có còn là anh em không hả. Tặng quà cho em dâu cũng không gọi điện thoại báo trước với anh ta một câu?!


“Vâng.” Hàn Vân Đình chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu Kiều Mục đang suy diễn cái gì. Anh đẩy gọng kính, nhẹ nhàng giải thích, “Lễ phục cho buổi họp báo. Em dâu nhận lời làm người đại diện cho VAN, sáng mai sẽ tổ chức họp báo để công bố.”


Kiều Mục nhìn Hàn Vân Đình, rồi lại quay sang Nghiên Thời Thất, “Hay quá, cho anh xí một chỗ trên khán đài, anh cũng đến dự.”


Đi ủng hộ em dâu chỉ có lợi chứ không có hại.


Hàn Vân Đình gật đầu đồng ý ngay, “Được thôi, chú Tư thì sao? Có muốn tham gia luôn không?”


“Còn phải hỏi à? Buổi họp báo của thương hiệu VAN nhà cậu, người đại diện còn là em dâu, cậu ta không đi mới lạ!”


Tần Bách Duật ngồi đối diện cũng khẽ xoa cằm gật đầu, ngầm thừa nhận ý kiến của Kiều Mục.


Mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện. Thấy Kiều Mục và Hàn Vân Đình đến, chị Lâm lại nấu thêm rất nhiều món.


Nghiên Thời Thất nhìn Kiều Mục, ngẫm nghĩ một lát rồi cười nói, “Anh hai Kiều, có chuyện này… em muốn nhờ anh giúp đỡ!”


Cô muốn đích thân nói một tiếng với Kiều Mục về việc Studio Tứ Thất được Kiều thị Entertainment quản lý.


Kiều Mục ngừng lục túi của mình, “Có phải chuyện quản lý studio không?”


Nghiên Thời Thất ngạc nhiên nhìn anh ta. Kiều Mục hất cằm về phía Tần Bách Duật, “Chú Tư nhà em vừa nói với anh lúc chiều rồi, quản lý studio là chuyện nhỏ, nhưng mà… chúng ta bàn một điều kiện nhé?”
Bình Luận (0)
Comment