Người Đến Sau

Chương 26

Edit: Ngân Nqân

Beta: Thng

.........

Có lẽ là khoảng thời gian trước thức đêm nhiều quá, đồng hồ sinh học bị rối loạn, Lâm Chu Độ ngủ không được bao lâu thì đã tỉnh lại. Cậu khẽ cử động thì phát hiện có gì đó không đúng, hóa ra là mình gối lên cánh tay Tạ Thành Văn mà ngủ.

Tạ Thành Văn còn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất say, Lâm Chu Độ nảy lòng tinh nghịch, cậu lấy tay quấn lấy ngón tay của Tạ Thành Văn, từ từ di chuyển lên trên, mò lần lên mặt của Tạ Thành Văn. Môi anh rất khô, thậm chí tróc da, Lâm Chu Độ nghĩ, Tạ Thành Văn nên uống nhiều nước hơn, tại sao lúc hôn nhau cậu không cảm nhận được điều đó nhỉ.

Lúc cao trào đầu óc trống rỗng, chẳng quan tâm đến việc này, chỉ nhớ rõ cảm xúc mềm mại, chỉ thấy mình đang đắm chìm trong hạnh phúc vô tận, thế giới bỗng chốc thu bé lại. Lúc Tạ Thành Văn đi ngủ sẽ trông như thế này ư? Có vẻ như chẳng phải lo nghĩ điều gì, đang trong giấc mộng đẹp nhất.

Đương nhiên mộng đẹp sẽ không kéo dài quá lâu, chốc lát sau Lâm Chu Độ liền phát hiện nhiệt độ dưới bàn tay mình không đúng lắm.

Tạ Thành Văn thật đúng là một người trung niên yếu ớt, ngồi trong vườn chịu gió thổi qua một lát thế mà cũng có thể phát sốt. Lâm Chu Độ lục lọi trong rương thuốc một lúc, rồi đỡ Tạ Thành Văn dậy uống thuốc. Ấy vậy mà Tạ Thành Văn không muốn uống, còn kiếm cớ: "Tôi ngủ một giấc là ổn thôi."

"Anh ngủ một giấc sẽ nóng thành kẻ ngu luôn." Lâm Chu Độ nói, thừa dịp Tạ Thành Văn đang định nói chuyện, nhét thuốc vào.

Có lẽ Tạ Thành Văn bị sốt đến ngu người, sau khi không muốn uống thuốc, vốn nên ngủ tiếp, nhưng anh lại trò chuyện với Lâm Chu Độ câu có câu không. Cậu cũng hùa theo, nhưng đột nhiên nghe Tạ Thành Văn nói: "Có thể cậu sẽ trách tôi."

Lâm Chu Độ nghe không hiểu: "Cái gì?"

Tạ Thành Văn nói tiếp một câu không đầu không đuôi: "Thật ra tôi đối xử với cậu cũng không tốt lắm đâu."

Lâm Chu Độ chưa kịp hỏi cho ra nhẽ thì Tạ Thành Văn đã xoay người ngủ mất.

Nếu không phải anh ta đang sốt thì Lâm Chu Độ đã lay cho anh tỉnh dậy, rồi buộc lên ghế hùm tra khảo nghiêm khắc rồi. Cậu thử ngẫm lại xem Tạ Thành Văn đang tính nói gì, anh lo lắng điều gì. Sau đó cậu nghĩ ngược về lúc ban đầu, mở đầu cũng chẳng tươi đẹp gì.

(*) ghế tra tấn thời xưa

Theo quy tắc trao đổi hàng hóa thì nó chả có gì tốt cả. Fans của Lâm Chu Độ hay mắng Trần Cảnh Tồn rất thậm tệ, nguyên nhân lớn nhất là vì bọn họ cho rằng tố chất và tài nguyên của cậu không hề xứng nhau chút nào. Bọn họ cảm thấy Phù Đồ chẳng giúp được gì cho Lâm Chu Độ, ngược lại còn liên lụy đến cậu nữa. Năm đó Lâm Chu Độ mang theo danh tiếng vang dội vào Phù Đồ, thế mà viên ngọc sáng lại bị phủ đầy bụi, phí mất mười năm trời. Mười năm sau khó khăn lắm mới tham gia được một chương trình gameshow, còn không phải là nhân vật chính, nhưng Lâm Chu Độ vẫn dựa vào tình tình và sức hấp dẫn của bản thân mình mà được yêu thích. Nhưng Phù Đồ lại không biết tận dụng thời cơ, chỉ nhận cho cậu một vài vai phụ.

Lâm Chu Độ hay cảm thấy rằng fan như idol rất có lý, nguyên nhân cậu nổi tiếng không hẳn chỉ do đóng phim, fan đến từ nhiều con đường khác nhau, thói quen khác nhau. Nhưng bởi vì tác phẩm cậu để lại, biết cậu là một diễn viên, vì vậy vênh mặt, cảm thấy Lâm Chu Độ cao quý hơn nhiều so với những ngôi sao khác, không biết thỏa mãn, nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt. Thật ra kĩ thuật diễn xuất của Lâm Chu Độ có kém hơn những diễn viên khác, nhưng bọn họ lại muốn nhiều hơn thế. Có thể trách ai đây? Chỉ có thể trách họ khác xa với bản thân cậu quá.

Nếu như lúc đó Lâm Chu Độ ký hợp đồng với Tạ Thành Văn, vậy hiện tại cậu nên tìm Tạ Thành Văn đòi phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Tạ Thành Văn là một thương nhân rất lương lẹo, thứ cậu muốn không chỉ là một vị trí khách quý thường trú của một gameshow, vai diễn trong phim của Khưu Văn Lễ như đã nói đâu, tại sao bây giờ cậu vẫn phải bôn ba khắp nơi để đóng phim? Trời ạ, đây là lừa dối trắng trợn, Trần Cảnh Tồn chính là đồng phạm. Nhưng bây giờ chả làm được gì nữa, Lâm Chu Độ bị lừa gạt rõ ràng, chỉ có thể thông đồng làm bậy với Tạ Thành Văn mà thôi.

Lâm Chu Độ cũng nằm xuống, cậu nghiêng người dựa sát vào làn da nóng ran của Tạ Thành Văn, tóc mai của anh quét lên trên mặt cậu. Lâm Chu Độ biết anh không nghe thấy, vì vậy yên lòng nói: "Tôi sẽ không trách anh."

"Bởi vì tôi yêu anh."

Cậu không biết, đó chính là chuyện mà Tạ Thành Văn lo lắng nhất.

Đêm khuya dễ suy nghĩ lung tung, cũng từng thức dậy, một người nhìn một người khác, không nghĩ gì, chỉ nhìn mà thôi. Đó là thời khắc yên tĩnh nhất, đợi đến khi trời dần dần sáng, người với người phải chia ly, hòa nhập vào dòng người tấp nập.
Bình Luận (0)
Comment