Người Đẹp Ngốc Nghếch

Chương 29

Cù Tân Cương sau đó nhận ra rằng Phó Bá Đông thực sự giống người giám hộ của cô, mặc dù ở tuổi của cô, lẽ ra cô không có người giám hộ nữa.

  Cô đợi Phó Bá Đông về nhà và muốn báo tin này cho Phó Bá Đông, có lẽ không có một chút ít khả năng cô ấy đồng ý.

  Nhưng ngày hôm nay, hiếm thấy được là Phó Bá Đông không có trở về.

  Phó Bá Đông không phải tăng ca, cũng không giống như đi công tác, nếu là đi công tác hẳn dì Lưu sẽ biết tin tức này, nhưng hiển nhiên dì Lưu cũng chẳng hay biết gì, cùng Cù Tân Cương chờ đợi Phó Bá Đông.

  Đã hơn một giờ đêm, Phó Bá Đông thế những vẫn chưa về nhà, cửa gắt gao đóng chặt, điện thoại không có động tĩnh.

  Cù Tân Cương hiếm khi bởi vì Phó Bá Đông không trở về mà cảm thấy lo lắng, không nghe thấy tiếng mở cửa, lưỡng lự rời khỏi phòng, đứng trên lầu nhìn xuống xem, phía dưới đèn vẫn sáng, dì Lưu đi qua đi lại.

  Sự hoảng sợ của dì Lưu là cực kỳ vô lý, bởi vì Phó Bá Đông đã không còn là một đứa trẻ nữa, cô ấy sẽ không bị lạc hay bị bắt cóc, dù sao tài xế của cô ấy cũng biết võ.

  Nhưng dì Lưu chính là ở dưới lầu lo sợ bất an, đi đi lại lại bên cạnh điện thoại bàn, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại di động, chờ điện thoại reo lên.

  Giống như trong chuyện này có bí mật gì đó.

  Cù Tân Cương ra ngoài rất ít gây ra tiếng động, chỉ muốn lén nhìn một chút.

  Dì Lưu lấy điện thoại ra xem một lúc, quay người lại mới ngẩng đầu nhìn thấy Cù Tân Cương: "Như thế nào giờ này vẫn chưa ngủ?"

  "Không ngủ được." Cù Tân Cương nói.

  "Tiểu thư chưa về, có lẽ đã có chuyện gì đó trì hoãn."

  "Cũng đã muộn rồi." Cù Tân Cương đứng trên lầu, dựa vào lan can nhìn xuống.

  Trong mắt dì Lưu tràn đầy lo lắng: "Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi ở đây đợi một chút."

  Trong đầu Cù Tân Cương có vài suy nghĩ hơi hoang đường.

  Với thân phận của Phó Bá Đông, khó tránh khỏi có người thèm muốn tiền tài của cô ấy, không chừng là bị bắt cóc, nếu không sao lại muộn như vậy không trở về, cũng không chừng con tin sẽ bị giết.

  Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Cù Tân Cương, cô lại lẵng lẽ thở ra một hơi, sợ rằng ý nghĩ của cô sẽ thành sự thật.

  "Gần đây cô ấy rất bận sao?"

  Làm sao dì Lưu có thể biết được công việc của Phó Bá Đông?

  Dì Lưu lắc đầu, "Cách đây không lâu tôi có gọi cho cô ấy, nhưng không có nhắc máy, sợ rằng cô ấy bận nên tôi không tiện gọi lại, nếu không.....Phiền Cù tiểu thư gọi điện cho tiểu thư được không?"

  Liền cách xưng hô đột nhiên trở nên trang trọng như vậy.

  Cù Tân Cương ngẩn ra một chút, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Sao không gọi trợ lý và tài xế của cô ấy đi?"

  Dì Lưu lo lắng đến mức nghĩ đến việc gửi tin nhắn cho trợ lý của Phó Bá Đông, lại bắt đầu hồi hộp chờ đợi rất lâu.


  Trợ lí hình như cũng không biết rõ lắm, trong tin nhắn còn nói Phó tổng vội rời đi, tự mình lái xe mà không có tài xế, một số công việc sau đó đã được giao cho người khác.

  Dì Lưu lặp lại nguyên vẹn nội dung tin nhắn cho Cù Tân Cương, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, mở miệng với vẻ mặt không thể tin được.

  Cù Tân Cương đi xuống lầu, bất an hỏi: "Làm sao vậy?"

  Vẻ mặt của dì Lưu nhanh chóng trở lại bình tĩnh, như thể mọi chuyện đã được dự đoán trước, "Có lẽ trong nhà cũ của Phó gia xảy ra chuyện gì đó, cô đi lên ngủ đi, cũng không còn sớm nữa."

  Cù Tân Cương càng ngày càng bất an: "Nhà cũ của nhà họ Phó chuyện gì xảy ra vậy?"

  "Việc này nếu cô muốn biết hãy hỏi tiểu thư, tôi cũng không xác định được nên cũng không dám vội vàng kết luận." Dì Lưu ánh mắt đảo quanh.

  Cù Tân Cương quay người đi lên lầu, đi ngang qua phòng Phó Bá Đông thì dừng lại một lúc.

  Cửa đóng lại, cô biết trong phòng không có ai.

  Buổi tối, Cù Tân Cương trằn trọc trên chiếc giường êm ái, không thể ngủ được. Khi bị mất ngủ, trong đầu luôn dễ có nhiều suy nghĩ kỳ lạ.

  Cô nghĩ đến việc Văn Tịnh đột nhiên rời đi, ngày hôm đó thần sắc có chút ảm đạm.

  Đại khái nhà cũ của Phó gia đã xảy ra chuyện.

  Với tư cách là người ngoài, cô thật sự rất bất tiện khi nhúng tay vào chuyện của Phó gia, có nghĩ đến đâu cũng vô ích, cô chỉ đơn giản đặt điện thoại lên bàn, nghiêng người ép mình đi ngủ.

  Mắt nhắm nghiền nhưng cô không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

  Cù Tân Cương nữa đêm mở mắt ra gửi tin nhắn cho Phó Bá Đông.

"Chị đã đi đâu?"

  Gửi tin nhắn xong, cô nhanh chóng đặt điện thoại lên tấm thảm cạnh giường, như thể mình đã làm gì sai.

  Tưởng chừng tin nhắn đó đã chìm xuống đáy biển, không nghĩ lại có âm thanh phát lên.

  Phó Bá Đông không ngủ, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô.

  "Dì Lưu có ở nhà, nếu sợ tối thì có thể đi tìm dì ấy."

  Cù Tân Cương đơn giản ngồi dậy.

  "Dì Lưu hỏi trợ lý của chị, dì ấy nói chị đã về nhà cũ Phó gia."

  "Đúng."

  Sau khi xác nhận, tim của Cù Tân Cương đập như sấm.


  Trên thực tế, cô vẫn không dám đối mặt với ngôi nhà cũ Phó gia, khi tự tay gõ bốn chữ này, ngay cả trái tim của cô cũng sẽ run rẩy.

  "Nhà cũ Phó gia xảy ra chuyện gì vậy? Hôm đó dì Minh Tinh đột nhiên trở về, chẳng lẽ là cùng một nguyên nhân?"

  Lần này tin nhắn chìm vào đáy biển, Phó Bá Đông không trả lời.

  Ngày hôm sau, Cù Tân Cương thức dậy từ rất sớm, cái chân bị bong gân của cô gần như đã lành, nhưng khi cô đi lại vẫn có chút mất tự nhiên.

  Dì Lưu chuẩn bị bữa sáng như thường lệ, nhưng chỉ thiếu phần ăn của Phó Bá Đông.

  Lúc đang ăn sáng, Cù Tân Cương kiềm chế liếc mắt về phía phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Dì Lưu, Phó Bá Đông có phân phó cái gì không?"

  Nụ cười trên mặt dì Lưu biến mất, vẻ mặt có chút bối rối, quay đầu lại lắc lắc: "Tiểu thư không có phân phó cái gì."

  Cù Tân Cương thực sự cảm thấy thất vọng, mặc dù bình thường cô sẽ hơi tức giận vì những phân phó của Phó Bá Đông.

  "Tiểu thư chắc phải mấy ngày nữa mới trở về." Dì Lưu nói.

  Cù Tân Cương không vui lắm.

  Một lúc sau, dì Lưu đến thu dọn bát đ ĩa đũa cho cô, tiếng nước chảy phá vỡ sự im lặng.

  Cù Tân Cương quay trở lại phòng live stream được sơn màu hồng của mình, gõ nhẹ vào bàn phím nhiều lần để đánh thức máy tính.

  Ban đầu cô không có ý định nói với Phó Bá Đông về buổi thử giọng, nhưng Linh Tiểu Đan đã gửi cho cô một tin nhắn thoại.

  "Nghĩ kỹ chưa? Thời gian không còn nhiều nữa, sắp không thể báo được. Người nhà của cô vẫn chưa thông qua sao?Aya, đây không phải là show lừa tiền, lừa tình đâu, họ nghiêm túc đấy, nếu không cô cho người nhà xem trước mấy cái."

  Linh Tiểu Đan rõ ràng là đang vội, không phải cố ý ghi âm thoại, chỉ là không có đánh chữ.

  "Tôi thật sự không phải muốn gạt cô, nếu cô có thể làm được, sau này tôi có đùi ôm không phải tốt hơn sao?"

  Linh Tiểu Đan nói có lẽ rất đúng, biết đâu sau khi cô tham gia sẽ thành công và có thể có tiếng nói với lãnh đạo.

  Cù Tân Cương cuộn tròn trên ghế, úp mặt vào đầu gối, màn hình máy tính trước mặt vẫn bật, nhưng hình ảnh vẫn ở trên màn hình cô nói: "Nếu không, cô trước đem chương trình phát cho tôi xem"

  Linh Tiểu Đan gửi hết tin tức tới, nói: "Phải nhanh chóng làm quyết định, nếu có ý tưởng thì có thể tiền trảm hậu tấu, cho dù gia đình cô không vui cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với cô có phải hay không?

  Cù Tân Cương ngồi ngơ ngác, một lúc sau mới gửi tin nhắn cho Phó Bá Đông dò hỏi tính khả thi.

  Hai giờ trôi qua, cô mới đợi được câu trả lời của Phó Bá Đông.

  "Gần đây tôi rất bận, nếu em muốn, tôi sẽ nói trợ lý của tôi sắp xếp."


  Cù Tân Cương gõ cẩn thận.

  "Tôi còn tưởng chị sẽ từ chối."

  Cô vừa gửi tin nhắn thì có cuộc gọi đến, màn hình đột nhiên thay đổi, cô sợ đến mức suýt ném điện thoại đi.

  Trong điện thoại, Phó Bá Đông nói với giọng mệt mỏi và lạnh lùng: "Hợp đồng của chúng ta không hạn chế sự phát triển cá nhân của em, em không thể vu khống tôi."

  Cù Tân Cương chậm rãi hạ chân xuống, không khỏi ngồi thẳng dậy: "Nhưng chính là chị hạn chế quyền tự do cá nhân của tôi."

  Phó Bá Đông cười nhẹ, nụ cười của cô ấy thực sự rất lãnh đạm, "Việc này là trái pháp luật, đừng nói bậy."

  Cù Tân Cương cố gắng phân biệt cảm xúc trong giọng nói của Phó Bá Đông: "Còn có bốn ngày, tôi... cũng không vội như vậy."

  Phó Bá Đông bên cạnh rất yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào, "Em hãy suy nghĩ kỹ một chút sau đó có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ cho người giúp em sắp xếp."

  Cù Tân Cương nói: "Có tài xế đi cùng cũng tốt, bằng không chị có thể cho tôi mượn tiền, tôi tự mình đi taxi, còn..."

  Một tiếng cười nhẹ phát ra từ điện thoại.

  "Tôi sơ suất trong chuyện tiền bạc, trong kế hoạch ban đầu của tôi, em có rất ít cơ hội ra ngoài, chắc chắn cũng không cần tiền, nhưng không ngờ ngày hôm đó em lại đi chơi với dì Minh Tinh. Như vậy đi, buổi chiều tôi sẽ nói trợ lý mang thẻ đến em."

  Cù Tân Cương hùng hồn nói: "Tôi không biết sau này sẽ có muốn hay không cùng công ty ký hợp đồng? Chị....."

  "Đây chí là chủ ý cuả em sao?"

  "Không phải." Cù Tân Cương ánh mắt dao động.

  Phó Bá Đông nói thêm, "Em thực sự nên đặt vấn đề ký kết sang một bên, nếu thể hiện tốt, giá trị của em sẽ hoàn toàn khác, ai nghĩ ra điều này cho em?"

  Cù Tân Cương không muốn trả lời, chỉ mơ hồ nghe thấy giọng nói của Minh Tinh phát ra từ điện thoại di động, nhưng giọng nói quá trầm nên không thể nghe rõ, cô thấp giọng hỏi: "Chị trở về đột ngột như vậy, dì Lưu cùng tôi.. tối qua rất lo lắng, có chuyện gì xảy ra à?"

  "Em là đang lo lắng cho tôi sao?"

  Cù Tân Cương không nói một lời, cô không muốn thừa nhận mình có chút lo lắng.

  "Tôi đã nghĩ em sẽ thật cao hứng."

  "Cũng không có thật cao hưng."

  " Vậy chính là có một chút." Phó Bá Đông trầm giọng nói.

  Cù Tân Cương không phủ nhận, bởi vì cô im lặng.

  "Tôi không có việc gì, em không cần lo lắng cho tôi."

  "Nhà cũ có chuyện gì xảy ra?" Cù Tân Cương tim đập như sấm.

  "Có một số việc hiện tại tôi không có thời gian nói rõ ràng, tôi cúp điện thoại đây."

  Cù Tân Cương chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đã bị cúp máy.

  Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, dì Lưu nhẹ nhàng hỏi bên ngoài xem dì có ở đó không.


  Cù Tân Cương xỏ giày đi mở cửa, nhìn thấy dì Lưu đứng ở bên ngoài, vẻ mặt mệt mỏi, dường như có điều gì muốn nói, nhưng lại do dự.

  "Có chuyện gì vậy dì Lưu?"

  Dì Lưu đứng ngoài cửa nói: "Không biết tiểu thư đã nói với cô chuyện này chưa, nhưng tôi đã suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến mối quan hệ giữa nhà họ Đàm cùng Phó, cũng như sự quan tâm của gia đình, lão gia và phu nhân đối với cô, tôi cảm thấy nhất định phải cho cô biết."

Trái tim của Cù Tân Cương run lên.

  "Thật ra đó là việc của lão gia, tôi nghĩ cô cũng đang thắc mắc tại sao mấy ngày trước phu nhân lại đến đây một mình, lão gia đã nằm trên giường rất lâu, bởi bì bệnh nặng, tôi cũng hỏi thăm xung quanh thì biết được bệnh tình của lão gia thật sự nguy cấp." Dì Lưu cân nhắc rồi nói.

  Trong ấn tượng, Phó Văn Tịnh mấy năm trước vẫn còn khoẻ mạnh như vậy, sau khi bà nội và ông nội cô lần lượt qua đời, ông đã lo liệu mọi việc cho cô.

  Cù Tân Cương tiêu hóa tin tức mấy giây mới phản ứng lại, kinh ngạc hỏi: "Bệnh... nghiêm trọng như vậy sao?"

  Dì Lưu gật đầu nói: "Tôi đã không chăm sóc lão gia cùng phu nhân mấy năm nay rồi, nhưng lão gia luôn là một người rất tốt, chắc chắn cô đã từng biết qua, đáng tiếc việc ốm đau này, cô từ trước nay chưa thấy qua."

  Bệnh tật thực sự không xét đến con người, thậm chí trong một số bệnh tật, mọi sinh vật dường như đều bình đẳng.

  Trong vài năm qua, Đàm Tiểu Lục tự sát, bà nội và ông nội của lần lượt qua đời, sau đó Cù Trúc đã xảy ra chuyện.

  Cù Tân Cương bị cắt ra một cách tàn nhẫn như một cục bông, bị đẩy trước một thực tế đẫm máu nào đó, rồi chấp nhận mọi thứ một cách ngu.

  Sau khi nghe dì Lưu nói, phải một lúc lâu cô mới thốt ra một tiếng "A" ngắn gọn và bối rối rồi hỏi: "Tôi có phải hay không nên đến xem một chút."

  Dì Lưu nói: "Lão gia cùng phu nhân sẽ rất vui khi gặp."

  Sau đó Cù Tân Cương cũng không thèm chuẩn bị quần áo,liền lấy tiền của dì Lưu, bắt taxi đến ga rồi lên xe buýt ở ga.

  Khi xin tiền dì Lưu, cô ấy vô cùng xấu hổ, tai đỏ bừng.

  Dì Lưu bảo cô đợi một lúc, quay người đi vào căn phòng nhỏ, một lúc sau, cô lấy ra một bao lì xì màu đỏ, nói là bao lì xì thuận buồm xuôi gió.

  Cù Tân Cương là lần đầu tiên nhận được bao lì xì như vậy, lúc rời đi cô liền mở ra nhìn xem, số tiền trong phong bao đỏ tuy không nhiều nhưng cũng không nhỏ, có lẽ bởi vì đồng âm nên trong đó chính là " 1666".

  Số tiền này thừa đủ để bắt ô tô đến ngôi nhà cũ Phó gia ở Hạnh An.

  Dì Lưu mở cửa cho cô, cô cũng không dám nhắc đến Hạnh An với Phó Bá Đông, bởi vì ký ức xâu xa ở nhà cũ Phó gia, cô thậm chí không đi đường vòng mà nhanh chóng tìm thấy ngôi nhà cũ Phó gia.

  Trong nhà cũ không có ai, người giúp việc mở cửa cũng không nhận ra cô.

  Cù Tân Cương đứng ngoài cửa, thản nhiên nói: "Tôi tìm Phó Bá Đông."

  Người giúp việc hiểu ý và nhanh chóng gọi cho Phó Bá Đông.

  Một lúc sau, điện thoại di động của Cù Tân Cương reo lên, cô hít một hơi dài mới nói "".

  Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu.

  Phó Bá Đông hỏi: "Em muốn tôi nói cái?"

  Cù Tân Cương áp chặt điện thoại vào tai, sợ người khác nghe được.

  "Nhưng đừng nổi nóng với tôi, tôi đến đây là vì chú và dì."

Bình Luận (0)
Comment