42.
Ta quay người lại.
Dung Vọng mặc trên người bộ quần áo màu trắng đang đứng ngay phía sau ta, khoảng cách gần đến nỗi như muốn cách một lớp không khí ôm trọn ta vào lòng.
Hình như hắn cũng ý thức được hành động thất lễ của bản thân, cho nên ánh mắt dần trấn định lại.
Ta lùi về phía sau mấy bước, gương mặt lạnh tanh nhìn hắn: “Để lộ một con cờ mà khó khăn lắm mới cài được vào Khương phủ chỉ để dẫn ta đến đây, nói một câu vô nghĩa như vậy, có đáng không?”
Nha đầu đứng bên cạnh thấy bản thân đã bị bại lộ thì hoảng hốt vội vàng quỳ xuống xin tha.
Dung Vọng không nói gì, chỉ phất tay một cái, nha đầu đó lập tức ngất đi.
Ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi ta, đôi mắt hoa đào nhìn ta như chất chứa ấm ức: “Hoài Nguyệt, ta đã hai ngày không được gặp nàng rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Ta bình tĩnh đáp lời: “Đến tận mấy ngày trước ta mới biết đến sự tồn tại của ngươi, hai ta còn chưa quen thân đến mức ngày nào cũng phải gặp mặt.”
Sắc mặt hắn khẽ biến rồi ngay lập tức hòa hoãn trở lại: “Đúng vậy.
Đến tận bây giờ nàng mới biết đến ta.
Còn ta ngay từ năm mười mấy tuổi trở thành cái bóng của Dung Ngọc, thay hắn cản đao đỡ kiếm, ta đã biết đến nàng rồi.
Cô tiểu thư của Khương gia, trước mặt người khác thì lễ nghĩa quy củ như một bà cụ non, sau lưng thì ngày nào cũng làm nũng với mẫu thân và Dung Ngọc.”
“Từ năm nàng lên năm đến khi tròn mười lăm tuổi, bao nhiêu năm qua đi rồi nhưng ta vẫn cứ nhận ra nàng.
Lúc đó ta nghĩ, Khương Hoài Nguyệt nàng sao lại đáng ghét như vậy nhỉ?”
Dung Vọng bỗng dưng dừng lại một cách khó hiểu, sau đó hắn lại tiếp tục chìm vào câu chuyện của riêng mình:
“Ta cứ nghĩ rằng bản thân rất ghét nàng.
Cho nên khi bị bọn họ nhận nhầm là Thái tử, ta đã ngay lập tức hủy bỏ hôn ước với nàng.
Bởi vì Khương gia là thế lực thân cận của Dung Ngọc, nếu như một ngày thân phận của ta bại lộ, bọn họ rất có thể sẽ quay lại đối phó với ta.”
“Dung Ngọc…là do ngươi giết?”
Hắn nghe xong thì bật cười cay đắng, giọng nói thì thầm mang theo trách móc: “Nàng chỉ biết quan tâm chuyện này.”
43.
“Ta không thích cái nơi u ám tối tăm đó.” Dung Vọng nhin ta, “Kể từ khi bị đưa đến trại ám vệ, ta đã biết rằng mình cần phải xây dựng thế lực, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày ta và Dung Ngọc phải đấu một ván, hoặc là ta giết hắn, hoặc là hắn giết ta, sao cũng được.”
“Nhưng ta còn chưa kịp ra tay thì hắn đã bị người khác ám sát rồi.
Ta cũng bị trọng thương, theo dòng nước trôi xuống phía hạ lưu, rồi may mắn được cứu sống.
Tình hình trước mắt không rõ ràng, cho nên ta đành giả vờ mất trí nhớ, không ngờ rằng sau đó những người được phái đi tìm kiếm Thái tử, lại nhận nhầm ta thành Dung Ngọc.”
“Thực ra suốt một tháng đó ta cũng đi tìm hắn.
Chính vào cái ngày mà bọn họ nhận nhầm ta thành Dung Ngọc đó, ta đã tìm thấy thi thể của hắn.
Thật đúng là tạo hóa trêu người.”
Ta im lặng không nói lời nào, chỉ có đầu ngón tay không nhịn được run lên một chút.
Động tác nhỏ nhặt này đến ta còn không cảm nhận được, nhưng Dung Vọng lại phát hiện ra, trong mắt thoáng hiện lên sự đố kị và ấm ức.
Nhưng khi thấy ta nhìn về phía đó, sự u ám trong mắt hắn ngay lập tức tiêu tan.
Hắn bỗng dưng cười một cách điên cuồng, nhưng giọng nói vẫn đầy thanh tỉnh: “Ta đem thi thể của hắn chôn ở một ngọn núi gần bờ sông, sau đó dùng thân phận của Dung Ngọc quay về kinh thành.”
“Ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ sống dưới thân phận của hắn.
Ta muốn một ngày nào đó bản thân có thể đường đường chính chính nói cho tất cả mọi người biết tên ta là Dung Vọng.
Về đến kinh thành, ta ngày lập tức liên lạc với những người dưới trướng mình, lựa chọn trong số những thuộc hạ của Dung Ngọc, người nào có thể thu phục thì thu phục, nếu không thì trấn áp.
Ta phải dùng mọi cách để đứng vững ở nơi này trước khi thân phận bại lộ.”
“Khương gia là một thế lực lớn, lại vô cùng thân cận với Dung Ngọc.
Nếu muốn giữ kín thân phận của mình, ta buộc phải cắt đứt mọi liên hệ với Khương gia càng nhanh càng tốt, cho nên ta đã lấy Khúc Anh làm cái cớ để hủy hôn với nàng.”
Ta không bất ngờ cho lắm: “Cho nên ta và Khúc Anh suy cho cùng cũng chỉ là một con cờ trong tay ngươi mà thôi.”
Tiếng cười của Dung Vọng bỗng dưng ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn ta: “Lúc đó ta cứ nghĩ rằng bản thân rất ghét nàng.
Cho nên lúc hủy hôn ta cũng chẳng để tâm.
Nhưng sau đó, khi nhìn thấy nàng khóc trên vách núi, khi thấy dáng vẻ nàng đàn cây đàn hạc, dáng vẻ nàng đem bông hoa mai cài lên tóc, ta đã nghĩ…”
“Có lẽ ta không hề ghét nàng, thứ mà ta ghét chẳng qua là, người mà nàng luôn muốn nhõng nhẽo để được dỗ dành kia tại sao không phải là ta, chỉ vậy mà thôi…”.