Yến Giác bị thương không hẳn là nặng nhưng tuyệt cũng chẳng nhẹ, tay trái thì gãy, dạ dày xuất huyết, nơi khác đều bị thương ngoài da.
Lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.
Nhìn căn phòng xa lạ không có người quen thuộc, tâm tình Yến Giác hơi hụt hẫng.
“Cậu thấy thế nào rồi?”
Người hỏi y là một nữ bác sĩ ôn nhu, khi cười rộ lên trông rất hiền hòa. Cổ họng Yến Giác hơi khô khốc, ho nhẹ vài tiếng mới trả lời: “Vẫn ổn.”
Bác sĩ buông bệnh án trong tay: “Đừng quá lo lắng, không có vấn đề gì lớn, tĩnh dưỡng cho tốt là được.”
“Vâng.”
Yến Giác nhìn hoa quả trong rổ và vài vật dụng hằng ngày, thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, hôm qua ai đưa tôi tới đây vậy?”
“Là ngài Chung đó, ngài ấy bồi cậu một đêm sáng nay mới rời đi. Trước khi đi còn dặn tôi đúng giờ báo cáo tình trạng của cậu nữa.” Bác sĩ cười cười, lại bổ sung thêm một câu: “Rất để tâm đến cậu đó.”
Tai Yến Giác đỏ lên, nội tâm trống rỗng lúc trước giống như được lấp đầy từng chút một, y cúi đầu nhìn chăn, không nói lời nào.
Bác sĩ: “Có chuyện gì thì cứ gọi tôi.”
Yến Giác gật gật đầu: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Chung Hàn mời cho y một hộ sĩ, tuổi không lớn, làm việc nhanh nhẹn lại cẩn thận, tính cách ổn trọng, nói chuyện phiếm cũng không khiến Yến Giác cảm thấy xấu hổ.
Yến Giác ở phòng đơn, cảnh sắc ngoài cửa số rất không tồi. Sau khi dùng bữa trưa thanh đạm xong, Yến Giác nằm trên giường mơ màng rồi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, y thấy được Chung Hàn.
Sắc mặt Chung Hàn lạnh băng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ về điều gì.
“Hàn gia.” Yến Giác gọi.
Chung Hàn quay đầu, nhìn Yến Giác biểu tình của hắn mới hơi chút hòa hoãn, ôn nhu hỏi: “Còn đau không?”
Yến Giác lắc đầu rồi lại gật đầu: “Còn hơi đau.”
Chung Hàn cười nhẹ, đi tới mép giường nghiêm túc hỏi Yến Giác vài chuyện vụn vặt.
Yến Giác hỏi gì đáp nấy, sau đó còn hỏi lại Chung Hàn:
“Đêm nay anh sẽ ngủ ở bệnh viện sao?”
Người bệnh tâm tình thường rất mẫn cảm, thậm chí còn sợ tịch mịch, nếu bình thường Yến Giác chắc chắn sẽ không nảy sinh ra loại suy nghĩ này. Chung Hàn gọt táo thành từng miếng nhỏ rồi đút tới miệng Yến Giác: “Cậu hy vọng tôi ở đây cùng cậu sao?”
Yến Giác dựa vào quy tắc bệnh nhân là lớn nhất, không chút ngượng ngùng, trong lòng muốn gì liền nói ra cái đấy: “Hy vọng.”
Chung Hàn cười: “Vậy được, tôi ở lại.”
Chung Hàn ở lại nên tất nhiên ôm lấy công việc của hộ sĩ, Yến Giác có chút hối hận khi tự đào hố cho mình, còn là một cái hố rất sâu.
“Nước đã đủ ấm, có thể vào tắm rồi.”
Thanh âm của Chung Hàn từ trong toilet truyền ra, Yến Giác có chút hoảng hốt, nhớ rõ lúc vừa tới, y còn mâu thuẫn khi ở chung một chỗ với người này, trốn tránh hết thảy mọi tiếp xúc thân thể. Mà hiện giờ, cảnh đời đổi dời, y chẳng những để hắn lưu lại phòng mình mà còn chủ động tự cởi sạch bách, ngẫm lại cũng quá tà môn rồi.
Chung Hàn thấy người trong phòng chẳng có phản ứng gì, không thể không từ trong toilet thò đầu ra, buồn cười hỏi: “Yến thiếu gia sao còn không vào đây?”
Nội tâm Yến Giác rối rắm, cắn môi không lên tiếng.
“Đừng thẹn thùng, thân thể ai mà chẳng giống nhau, nhiều lắm là tốt hơn tôi một chút, không có gì phải tự ti cả. Hoặc là…”
Chung Hàn cố ý kéo dài âm đuôi, cười ý vị: “Yến thiếu muốn tôi cởi quần áo giúp cậu?”
Yến Giác giống như núi lửa bùng nổ, gầm lên một tiếng: “Không!”
Sau đó kéo áo xuống, đạp rớt quần cộc, đi khập khiễng vào phòng tắm.
Trong không khí tràn ngập hơi nước, sương mù mênh mông lượn lờ, Chung Hàn ngồi trên xe lăn, gấp cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, ánh mắt phiêu lên người Yến Giác, cười thâm sâu: “Yến thiếu, phát dục không tồi.”
Trong lòng Yến Giác càng khẩn trương và kích động hơn, không biết sao lại thế nữa, y muốn dùng tay che háng nhưng lại ngại làm vẻ quá mức. Vậy nên y ngẩng mặt, tay nắm lại, mang theo hương vị hảo háo không sợ chết: “Quá khen!”
Chung Hàn phụt cười, không tiếp tục trêu y nữa, hắn nhúng ướt khăn lông, nhìn nơi vết thương xanh tím trên người Yến Giác nói: “Đừng đụng tới miệng vết thương, tôi giúp cậu chà lưng.”
“Được.”
Làn da Yến Giác rất trắng, bị nhiệt nóng hun thành màu hồng nhạt, tứ chi tương đối thon dài, thân thể tuy chẳng được cường tráng như Chung Hàn nhưng cũng không đơn bạc, thuộc về loại mặc đồ nhìn gầy, cởi đồ có thịt.
“Đau không, có quá nặng tay không?” Chung Hàn vừa cầm khăn chà lưng vừa cẩn thận hỏi han.
“Khá tốt.” Yến Giác nghĩ nghĩ, lại mở miệng trêu chọc: “Được Hàn gia tắm cho quả thật có xúc cảm rất đặc biệt.”
Chung Hàn cười tiếp lời: “Yến thiếu quá khen, Chung mỗ vẫn là lần đầu tiên nên chỗ nào làm không đúng mong Yến thiếu bỏ qua.”
Yến Giác đắc ý, làm bộ làm tịch: “Tất nhiên rồi, sẽ cho tiền boa rất hậu hĩnh.”
Chung Hàn cười không nói.
Đồ trong bệnh viện rất đơn sơ, kích cỡ bồn tắm khá nhỏ, vừa cử động nước đã tràn ra chảy xuống đất. Yến Giác nâng nửa mông lên, lợi dụng lúc Chung Hàn không chú ý mà mò tay phải xuống gãi một cái rồi lại thêm cái nữa, dừng không được.
Chung Hàn phát giác ra dị thường: “Làm sao vậy?”
Yến Giác thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “… Ngứa mông.”
Chung Hàn nhăn mày, quay lại muốn xem nhưng Yến Giác che mông không cho nhìn. Đẩy qua đẩy lại, nước tắm bị chảy ra hơn nửa, Yến Giác rốt cuộc vẫn không lay chuyển được Chung Hàn, đành phải nửa quỳ trong bồn tắm lộ ra phân nửa cái mông cho người ta xem.
Quả nhiên, bên mông trái bị muỗi cắn lúc nào không hay, bị nổi một nốt đo đỏ sưng sưng do Yến Giác cào ra, mông càng nhìn càng vểnh lên. Chung Hàn trêu chọc: “Muỗi giúp mông cậu to thêm.”
Yến Giác trừng mắt liếc một cái, tiếp tục gãi, kết quả càng ngày càng ngứa, càng ngứa càng gãi, càng gãi càng sưng, một vòng tuần hoàn ác tính.
Chung Hàn nhìn không nổi nữa bèn bắt lấy cổ tay của y: “Đừng gãi, tôi có biện pháp.” Nói xong rồi giơ cao tay đánh lên cái mông trắng nộn, chuẩn xác ngay chỗ vết sưng.
Yến Giác kinh ngạc, mông theo lực đánh mà run rẩy.
“Anh làm gì đấy!”
Chung Hàn buông y ra: “Lấy đau ngănn ngứa, đây là phương thức cổ truyền đó.”
Yến Giác trợn trắng mắt, tức muốn hộc máu mà chui vào bồn tắm, xoay đầu không để ý đến hắn nữa.
Cơ mà, phương pháp này của Chung Hàn xác thực hữu hiệu bởi vì mông y chợt không thấy ngứa nữa, nhưng tâm lại nhộn nhạo…
Chung Hàn bất đắc dĩ, chủ động tới gần, mở vòi sen, đem nước chậm rãi tưới lên đầu vai y: “Yến Giác.”
Yến Giác nghi hoặc ngẩng đầu.
“Về sau mọi chuyện đừng quá xúc động, đặc biệt là đối mặt với Lương Dương, đáp ứng tôi.”
“… Được.”
Yến Giác gục đầu xuống, nhìn hoa văn trên gạch sứ, trầm mặc hồi lâu, lâu tới mức Chung Hàn cho rằng y sẽ tức giận.
“Xin lỗi.” Y nói.
“Thật sự rất xin lỗi…” Y lặp lại lần nữa.
Chung Hàn không cách nào nói được đó là loại tâm tình gì, phảng phất như có một chất ăn mòn chảy khắp người hắn, nuốt lấy lục phủ ngũ tạng khiến tâm hắn đau đớn. Hắn vươn tay nhẹ nhàng xoa vết thương bên khóe môi của Yến Giác.
Miệng vết thương bị lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve qua, trong phúc chốc truyền tới cảm giác vừa ngứa vừa đau, tựa như có một dòng điện nhỏ đánh lên người y.
“Cậu không sai…” Ngón tay Chung Hàn nhẹ nhàng dời đi, xoa nhẹ trán Yến Giác rồi chậm rãi cúi đầu, môi hôn xuống ấn đường của Yến Giác: “Nói xin lỗi phải là tôi. Là tôi không bảo vệ tốt cho cậu.”
“Xin lỗi…”
Hắn nói một lần.
“Thật sự rất in lỗi.”
Hắn lại nói một lần nữa.