“Yến Giác! Ở đây!”
Nam nhân vẫy tay, một tay cắm túi, chân trước di di điếu thuốc.
Yến Giác cởi âu phục, mở cửa xe, tiêu sái ngồi lên: “Minh Nghị, thật ngại quá, đã để cậu đợi lâu như vậy.”
Đỗ Minh Nghị, bạn tốt đại học kiêm đối tác của Yến Giác, hai người có thể nói là không đánh không quen biết. Diện mạo Yến Giác xuất chúng, vô luận ở đâu đều có thể hấp dẫn không ít cô gái. Lúc ấy bạn gái của Đỗ Minh Nghị cũng không thể thoát khỏi mị lực của Yến Giác nên vứt bỏ Đỗ Minh Nghị tự nguyện quỳ gối dưới chân Yến Giác. Biết được điều đó, Đỗ Minh Nghị giận ngập trời, muốn cùng Yến Giác đánh một trận tử chiến. Đương nhiên, kết quả tất nhiên là Yến Giác toàn thắng. Sau đó Đỗ Minh Nghị biết Yến Giác không có hứng thú với bạn gái mình nhưng vẫn không cam lòng, khắp nơi đều để mắt đến Yến Giác, dần dần hai người liền thân thiết.
Đỗ Minh Nghị nhà giàu, là cháu trai nữ vương súng ống đạn dược – Hắc phu nhân, bất quá cậu ta còn có anh trai rất ưu tú nên từ nhỏ đã sinh hoạt dưới bóng anh trai, bị áp chế nhiều năm nghẹn một cỗ khí muốn xông ra tự mình lập một mảnh trời riêng. Vậy nên ăn nhịp với Yến Giác, hai người cùng mở công ty. Yến Giác và Đỗ Minh Nghị không phải kẻ đầu phường xó chợ, có tầm nhìn xa trông rộng, trong nhà còn nâng đỡ nên nhanh chóng hô mưa gọi gió.
Đỗ Minh Nghị đốt điếu thuốc: “Cậu cùng tớ cần gì khách khí nữa. Tớ còn tưởng ít nhất chờ cậu thêm mấy tiếng nữa, tiểu biệt thắng tân hôn mà, cậu cùng ba cậu chắc sẽ làm một trận ân ái nồng thắm. Ai ngờ tốc chiến tốc thắng.”
Yến Giác điều chỉnh cổ áo, tâm đắc mà nói: “Cậu không hiểu, thế công quá hung mãnh sẽ đem đến hiệu quả ngược lại. Lưới này còn chưa thu nhỏ tới miệng thì không thể mở ra.”
“Yến tổng thật ghê gớm! Kinh nghiệm đầy mình!”
Yến Giác cười nhàn nhạt, sau đó nghiêm mặt nói: “Sự tình làm tới đâu rồi?”
“Ổn ổn. Tớ làm thì cậu yên tâm đi, thu mua hợp đồng, tất cả đều tốt.” Nói xong rút trong túi ra một tệp văn kiện đưa cho Yến Giác: “Cậu không ở đó quả thật đáng tiếc. Cái mặt già của ông ba nhà cậu rất đặc sắc đấy.”
Yến Giác cười lạnh: “Trách cũng chỉ có thể trách ông ta quá vô dụng, vội vã độc tài công ty rồi không có năng lực đảm nhận trọng trách. Kết cục đều là do ông ta phải nhận.”
Đỗ Minh Nghị giả vờ sợ hãi run rẩy, giọng điệu cợt nhả mà nói: “Yến tổng thật đáng sợ quá mà, vô tình bạc bẽo~”
Yến Giác dùng ngón tay vuốt tóc mái ra sau đầu, nhướn mày hỏi: “Còn có thể vô tình hơn nữa, muốn xem không?”
Đỗ Minh Nghị nháy mắt hưng phấn như fan mê muội, trong miệng hô to: “Muốn muốn muốn!”
“Vậy cần mẫn lái xe đi, nếu không thu cậu vé vào cửa.”
“Được rồi!”
SUV màu tối đột nhiên gia tốc cuốn lên một mảng bụi mù mịt.
Nhiều năm trôi qua, Yến Giác lại về nhà của chính mình.
Biệt thự đã bị Yến Văn Sơn sửa lại, so với ngôi nhà trong trí nhớ y đã thay đổi rất nhiều nhưng sự quen thuộc kia lại không có biến mất.
Y vĩnh viễn sẽ không quên Yến Văn Sơn mang theo tình nhân của gã cùng đứa con riêng bước vào nhà, lúc thây cốt mẹ còn chưa lạnh mà đám đó đã dám kiêu căng ngạo mạn như thế. Mà lúc đó y còn quá yếu, chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Hiện tại, tất cả đều không giống vậy nữa.
Trước căn biệt thự rất hỗn loạn, một ít nhân viên công tác ra ra vào vào, thùng to thùng nhỏ lộn xộn trên bãi cỏ. Trước mặt y là cảnh ba miệng nhà Yến Văn Sơn mặt xám mày tro dọn nhà.
Yến Văn Sơn lao lực cong lưng, vừa định đứng dậy dọn thùng giấy, một đôi giày da xa hoa xuất hiện ở trước mặt gã, sau đó đỉnh đầu truyền tới thanh âm lạnh lùng: “Không phải ngày hôm qua nên dọn xong rồi sao? Vì sao hôm nay vẫn còn ở biệt thự của tôi?”
Thanh âm này Yến Văn Sơn rất quen thuộc, gã ngẩng đầu nhìn gương mặt kia, líu lưỡi nói: “Yến Giác?”
Yến Giác biểu tình hờ hững, ánh mắt nhìn như người xa lạ: “Mời ông lập tức dọn ra khỏi nhà tôi ngay. Cảm ơn hợp tác.”
“Nhà mày? Đây đã sớm không phải nhà mày! Hôm nay mày tới là muốn bỏ đá xuống giếng sao?”
Yến Hằng từ xó nào chạy tới, như chó điên phun mưa.
Yến Giác khinh thường nhìn lại, lấy ra kiện văn kiện copy ném trước mặt Yến Giác: “Đọc rõ câu hỏi đi, ngu xuẩn.”
Mặt trên giấy trắng mực đen viết tên Yến Giác, vẻ mặt Yến Văn Sơn không thể tin tưởng nổi, tầm mắt chuyển tới trên người Đỗ Minh Nghị bên cạnh Yến Giác mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Mày! Là mày!”
Yến Văn Sơn chỉ vào mặt Yến Giác, tức giận đến tay run rẩy. Mấy ngày hôm trước là gã ký kết hợp nghị thua với người đứng cạnh Yến Giác. Gã không rõ vì sao hạng mục đang tốt đẹp thì đột nhiên bị rút hết tiền vốn, thì ra tất cả đều là Yến Giác giở trò quỷ.
Trước kia là bởi vì Yến Hằng thu được tin tức đáng tin, hơn nữa Yến Văn Sơn tự mình làm khảo sát mấy tháng mới quyết định lấy hạng mục này, lúc đó gã góp vốn vào, hết thảy nhìn như thuận lợi. Ai ngờ tới thời khắc mấu chốt, bên chính phủ lại đưa ra chính sách mới, tập đoàn hợp tác liên tiếp rút hết tiền vốn, cuối cùng thành công dã tràng.
Vì còn ngân hàng cho vay, Yến Văn Sơn chạy đông chạy tây để góp tiền bổ sung, thậm chí đem bất động sản cầm mượn nợ, lúc này mới có cơ hội. Nhưng mà chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, gã trốn thuế, lậu thuế, bằng chứng gã phạm tội góp vốn phi pháp bị người nắm trong tay, nếu rơi vào tay cảnh sát, chắc chắn tội danh được thành lập, nếu thế thì hết thảy sự nghiệp gã dày công xây dựng đều hủy đi trong chớp mắt. Yến Văn Sơn không có cách nào, vì không muốn chịu khổ lao tù nên gã chỉ có thể lấy giá thấp bán cổ phần sở hữu trong tay cho Đỗ Minh Nghị, cầm những đồng tiền còn sót lại một lần nữa tìm đường thoát.
Gã tưởng là do vận số năm nay không may mắn lại không nghĩ rằng gã bị tính kế, mà chủ mưu đằng sau chính là đứa con năm đó gã vứt bỏ. A, thiên đạo luân hồi.
Yến Văn Sơn sắc mặt trắng bệch, môi không ngừng run: “Thế mà lại là mày! Giỏi! Giỏi!”
Yến Giác từ trên cao nhìn gã, nói: “Không phải tôi thì là ai. Tôi chỉ là đem những thứ vốn thuộc về tôi lấy về thôi.”
Tức đến khó thở, Yến Văn Sơn loạng choạng thiết chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, còn may có tình nhân và Yến Hằng ở bên cạnh đỡ lấy tránh cho té ngã.
Yến Hằng nhịn không được văng tục: “Yến Giác! Tao không phục! Nếu không phải ỷ vào Chung Hàn chống lưng, làm sao mày có thể bò lên đầu tao! Mày chỉ là thằng bị người ta chơi đít thôi! Đê tiện!”
“Đmm! Mày mẹ nó có phải thiếu đánh không!” Đỗ Minh Nghị bước lên túm cổ áo Yến Hằng, giơ nắm tay, mặt mày hung thần ác sát.
Yến Giác không để ý xua tay: “Minh Nghị, cậu đánh nó chỉ bẩn tay. Buông ra đi.”
“Phi!” Đỗ Minh Nghị không tình nguyện thả người, tiếp tục cảnh cáo: “Miệng mồm cho sạch, nếu không tao đánh mày răng rụng đầy đất cạp đất mà ăn đấy!”
Yến Hằng chỉ là đứa bắt nạt kẻ yếu, gặp phải kẻ mạnh chỉ biết ngậm mỏ, mặt muốn bao nhiêu khó coi cũng có.
Yến Giác trào phúng: “Mày nói không sai, tao xác thật là ôm đùi Chung Hàn. Nhưng đây đều là công lao của ba mày, nếu không phải ổng nhiệt tình bán tao cho Chung Hàn, bọn mày chắc cũng chưa tới nỗi rơi xuống tình trạng như bây giờ, muốn trách thì trách Yến Văn Sơn đi, tất cả là do ông ta tạo nghiệp thôi. Bất quá…”
Yến Giác quay sang nói với Yến Văn Sơn: “Tôi cũng nên cảm ơn ông. Cảm ơn ông đem tôi cho Chung Hàn nên tôi mới có thể gặp người đàn ông đáng tin như vậy. Ông quả nhiên là ba-ruột-của-tôi.”
Một câu đánh xuống ngược cặn bã tới đẹp mặt.
Yến Giác nhìn quanh bốn phía, dạo bước tới thùng lớn nhất, cố ý mở ra. Quả nhiên ở bên trong đã không còn đồ cổ thuộc Yến gia. Một tay y cầm lấy bình hoa, châm chọc liếc xéo Yến Hằng, khí phách nói với nhân viên công tác y mời tới:
“Mọi người phải cẩn thận chút. Bọn họ là dân ăn trộm, nhịn không được tay dơ tật xấu nên mọi người phải đề phòng, kiểm tra cẩn thận, tuyết đối đừng để đồ quý bị trộm mất.”
“Vâng, Yến tổng.”
Yến Giác lấy khăn tay tùy thân, ưu nhã lau tay, giống như mới chạm vào đồ vật gì dơ bẩn lắm, đem vết bẩn trên tay lau thật sạch rồi tùy tiện ném đi, khăn tay rơi xuống thùng giấy trước mặt Yến Văn Sơn.
Y không thèm liếc tới một nhà ba người Yến Văn Sơn phẫn uất bất bình, tâm tình sung sướng huýt sáo cùng Đỗ Minh Nghị sóng vai đi vào biệt thự.
Trong phòng đã rỗng tuếch.
Đỗ Minh Nghị thật vất vả mới tìm thấy hai cái ly chân dài, phập một tiếng mở ra nút champagne, chất lỏng màu vàng chậm rãi chảy xuống ly thủy tinh.
“Yến tổng, chúc mừng ngài đem công ty Yến thị thu vào trong túi đúng như ý nguyện.” Đỗ Minh Nghị bước chéo chân đến cùng chạm cốc với Yến Giác.
Yến Giác cười: “Cũng phải cảm ơn Đỗ tổng đã ủng hộ.”
“Là Yến tổng khôn khéo chỉ đạo.”
“Là Đỗ tổng đa mưu túc trí.”
“Yến tổng quá khiêm tốn.”
“Đỗ tổng quá khách khí.”
Hai người anh một câu tôi một câu, khen ngợi tâng bốc nhau vui vẻ vô cùng.
Uống hết ly rượu mới ngừng thổi phồng nhau.
Đỗ Minh Nghị cọ mũi chân, hứng thú bừng bừng hỏi: “Nhiệm vụ thứ nhất đã đạt thành, vậy mục tiêu kế tiếp khi nào bắt lấy?”
“Nhanh thôi.”
Yến Giác liếm liếm khóe miệng, lộ ra nụ cười nhất định phải giành được.