Mấy quán bar trong thành phố đều thuộc phạm vi quản lý của Chung Hàn, Đỗ Minh Nghị phí nhiều công sức mới tìm ra được một chỗ có thể chơi được ở ngoại ô.
Đỗ Minh Nghị vừa mới dừng xe thì đã có một người đàn ông đeo mặt nạ đứng chờ trước rồi.
“Đỗ thiếu.”
“Chào.” Đỗ Minh Nghĩ tiêu sái lấy tiền boa đưa rồi nhìn Yến Giác chớp chớp mắt.
Nam nhân đeo mặt nạ cười cười, vươn tay: “Mời hai vị đi lối này.”
Bọn họ đi vào con đường khá tối, hai bên tường treo lác đác mấy ngọn nến lúc sáng lúc tối. Người đàn ông dẫn tới cuối đường rồi dừng trước một cánh cửa cũ kĩ, vươn tay đẩy ra, tiếng kẽo kẹt chói tai vang lên, hai cánh cửa dần mở ra, màu trắng sương khói cùng ánh đèn lóa mắt hiện ra, sau đó là thiên đường phóng túng.
Trong không khí ngập tràn hương vị không nói nên lời, là mùi nước hoa cùng mùi cơ thể trộn lẫn với nhau kích thích dục vọng nguyên thủy nhất của con người sa đọa vào cuộc chơi điên cuồng.
Dưới sân nhảy là đám người đang lắc lư theo điệu nhạc. Trên sân khấu là ba vũ nữ đang nhảy thoát y chỉ còn lại quần áo lót để lộ thân thể thùy mị lại gợi cảm. Quả cầu chứa đầy rượu treo trên trần nhà đột nhiên nổ tung khiến rượu tưới xuống khắp người vũ nữ cùng quần chúng, từng đợt thét chói tai cùng hoan hô nổ vang.
Bề ngoài Yến Giác và Đỗ Minh Nghị đều thuộc dạng cực phẩm, cho dù ở nơi này vẫn như cũ hấp dẫn không ít ánh mắt. Mấy mỹ nữ ăn mặc sexy cố ý chen qua dùng bộ ngực cao ngất mềm mại của mình cọ cọ lên cánh tay Yến Giác, trên má nổi lên những rặng đỏ, ánh mắt đưa tình quyến rũ.
Đỗ Minh Nghị phóng đãng huýt sáo khiến mỹ nữ bật cười nũng nịu.
Yến Giác không có cảm giác hứng thú, nhíu mày, mặc dù không khí nóng như thiêu đốt nhưng vẫn không thể hòa tan gió lạnh trên người hắn, cố tình lúc này có con ma men không sợ chết nhào tới trước họng súng.
“Chàng đẹp trai này, chúng ta đi chơi nha ~”
Con ma men kia là người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, mở miệng là mùi rượu xông vào mũi, tay không thành thật bắt lấy bàn tay trắng nõn của Yến Giác, không ngại chết vuốt ve mu bàn tay y.
Yến Giác nhíu mày lại, nhanh chóng bắt lấy cánh tay ma men bẻ ngược ra sau, dùng chính tay gã siết chặt yết hầu, đáy mắt y lộ tia nguy hiểm.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết của ma men bị tiếng nhạc ồn ào át đi, trên mặt là biểu tình vặn vẹo thống khổ.
“Mày muốn chơi gì?”
Thanh âm Yến Giác không lớn nhưng ma men vẫn nghe rành mạch, đầu óc úng rượu phút chốc thanh tỉnh, gã hoảng sợ lắc đầu.
Yến Giác buông tay ra, biểu tình ghét bỏ dùng giấy lay tay: “Không chơi thì cút.”
Bị buông ra đột ngột, gã lập tức ngã trên đất, đầu cũng không dám ngẩng đầu lên liền lăn ra ngoài trốn.
Một chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không gây chú ý, tiệc cuồng hoan vẫn tiếp tục. Đỗ Minh Nghị hiểu rõ thân thủ Yến Giác nên không lo lắng, cậu ta vừa mới tán tỉnh xong một đàn chị, giờ mang theo dấu son nóng bỏng hăng hái đi tới ôm bả vai Yến Giác, cười nói: “Đi, chúng ta vào bên trong xem náo nhiệt.”
Bên trong mà Đỗ Minh Nghị nói và bên ngoài chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng là thế giới hoàn toàn bất đồng, nơi này mới thật sự là ao rượu rừng thịt.
Bên trong là bể bơi siêu siêu lớn, đèn bắn từ dưới bể lên khiến mặt nước ánh lên nhiều màu sắc. Vô số tuấn nam mỹ nữ ở giữa bể nâng ly rượu lên chúc mừng.
Đỗ Minh NGhị mang theo Yến Giác đi dọc bờ bể bơi, bên cạnh có gian phòng cho thuê, Đỗ Minh Nghị ngẩng đầu nhìn biển số nhà rồi đẩy cửa tiến vào.
Có không ít nhị thế tổ đang ngồi trên sô pha chìm đắm trong khói thuốc, thấy bọn Yến Giác thì vẫy tay chào. Những người này đều là hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Minh Nghị, Yến Giác có biết nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt.
“Tới đây.” Đỗ Minh Nghị cười hô hố đi qua.
“Ui, hôm nay lẽ nào mặt trời mọc hướng Tây sao, Đỗ nhị thiếu mà lại chủ động tìm chúng ta tới nơi hỗn tạp này, đại ca mày mặc kệ mày à?”
“Tao đây không phải đang cùng bằng hữu giải sầu thôi sao.” Đỗ Minh Nghị uống hết ly rượu: “Miệng kín một chút, đừng để đại ca tao biết.”
“Ha ha ha! Mày coi lại tiền đồ của mày đi.”
Vài người trêu ghẹo Đỗ Minh Nghị một phen rồi mới dời đề tài lên người Yến Giác, Đỗ Minh Nghị lời ít ý nhiều giới thiệu Yến Giác cho từng người, đều là thiếu gia nhà giàu, Yến Giác cũng có chút ấn tượng.
Tiểu công tử danh y Mục gia Mục Thịnh Thần, bề ngoài lớn lên không tính anh tuấn nhưng trời sinh tướng mạo phong lưu, mắt đào đa tình, cố tình lại rất có bản lĩnh. Tuổi còn trẻ đã có thành tựu ở phương diện ngoại khoa lâm sàng, trong giới thế gia rất có thanh danh.
“Yến thiếu hẳn là lần đầu tiên tới nơi này?” Mục Thịnh Thần rót ly rượu, khách khí đưa qua.
Yến Giác nói cảm ơn, gật đầu: “Đúng, lần đầu tiên, rất không tồi.”
Đỗ Minh Nghị nghe thấy, lôi kéo y: “Hôm nay Yến thiếu là vai chính, lại đây, để ca tìm cho Yến thiếu mấy người cực phẩm tới hầu hạ.”
Đỗ Minh Nghị đề nghị khiến mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, Yến Giác chưa nói không, Đỗ Minh Nghị ngầm hiểu y đồng ý. Chỉ chốc lát sau, quản ly mang theo cả trai lẫn gái đến. Mập ốm cao thấp, mỗi người một vẻ.
Không chờ Yến Giác xuống tay, bằng hữu Đỗ Minh Nghị đều đã giành trước. Đỗ Minh Nghị lại không chọn ai, chỉ ngồi bên cạnh cười hì hì xem náo nhiệt.
“Có coi trọng ai không?” Đỗ Minh Nghị đẩy đẩy bả vai Yến Giác.
Yến Giác nhìn quanh một vòng nói: “Lấy số 23 đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng thì người bên cạnh Mục Thịnh Thần kinh ngạc hô lên con số tương đồng.
Đỗ Minh Nghị vỗ tay, khoa trương kêu lên: “Vãi đạn! Hai người thật tâm ý tương thông, nguyện ý chơi ấu dâm à.”
Nói là ấu dâm, nhưng kỳ thật chỉ là khuôn mặt trẻ con, tuổi đã đủ 18. Nam hài thanh tú, đôi mắt ngập nước, thoạt nhìn thuần khiết sạch sẽ. Cậu chưa từng được hai người đồng thời coi trọng nên đứng đó vo góc áo không biết làm sao.
Mục Thịnh Thần thấy ánh mắt Yến Giác nhìn về phía này, buông tay: “Không đoạt người của bạn, hôm nay Yến thiếu là vai chính. Yến thiếu, mời.”
Vốn dĩ ai cũng được, Yến Giác không quá quan trọng. Y cười khách khí một tiếng: “Khó được chúng ta cùng yêu thích một thứ, cùng nhau đi.”
“Song long???” Đỗ Minh Nghị trợn tròn mắt, giơ ngón cái lên: “Yến thiếu, cao thủ!”
Yến Giác liếc lạnh Đỗ Minh Nghị một cái, Đỗ Minh Nghị tự giác ngậm chặt miệng, giơ tay đầu hàng.
Nam hài đỏ mặt thụ sủng nhược kinh ngồi ở giữa hai người, ngoan ngoãn nhanh nhẹn hầu rượu hai vị kim chủ. Yến Giác ngồi dựa ra sau, hai chân gác lên, rũ đầu không nói lời nào. Mục Thịnh Thần ngồi cạnh nói tương đối nhiều, cũng không có chút ngại ngùng nào, đôi mắt nhìn chằm chằm nam hài hỏi: “Em tên gì?”
“Là… Em tên Tiểu Hàn.”
“Phụt!”
Đỗ Minh Nghị không kịp nuốt xuống liền phun ngụm rượu ra. Người đối diện ghét bỏ đứng dậy, hô to gọi nhỏ không ngừng ồn ào: “Đỗ Minh Nghị, mày thật bẩn!”
Nam hài tên Tiểu Hàn cũng có chút đầu óc, quy quy củ củ ngồi yên, bộ dáng ngốc ngốc.
“Hàn trong rét lạnh?” Đỗ Minh Nghị hỏi.
Tiểu Hàn thành thật gật gật đầu.
Đỗ Minh Nghị cười ha hả, đập tay lên đùi: “Yến Giác, này thật trùng cmn hợp mà! Chời má! Ha ha ha! Trốn tới trốn lui cũng không thoát. Nếu không thích thì đổi.”
Yến Giác nhấp ngụm rượu, đối diện ánh mắt kinh hoảng của Tiểu Hàn, vẻ mặt không sao cả: “Không cần, cứ vậy đi.”
Đỗ Minh Nghị bình tĩnh lại, thở hổn hển vỗ bả vai Yến Giác: “Không phải cậu nói ai nhắc tới hai chữ kia sẽ thao tới mức gọi đá đì sao? Người khác không nói nhưng người này khẳng định cậu có thể làm hắn tới mức gọi ba ba! Ha ha ha!”
Yến Giác không quan tâm ý nghĩ dơ bẩn của Đỗ Minh Nghị, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay.
Tiểu Hàn hiểu nguy hiểm đã được giải trừ, thở dài nhẹ nhõm, không dám nói nhiều, thành thật hầu hạ hai vị khách.
Bản thân Yến Giác không phải người nói nhiều, người khác đang cuồng hoan, còn y chỉ ngồi uống rượu như ngăn cách bản thân với thế giới.
“Yến thiếu.”
Mục Thịnh Thần cách Tiểu Hàn giơ ly lên, đuôi mắt hơi nheo lại, nhe răng cười. Yến Giác không nghĩ nhiều, hào phóng cụng ly, một hơi uống cạn.
Đại đa số người trong phòng đều đang tán tỉnh người trong lòng, Đỗ Minh Nghị lại chiếm lấy mic điên cuồng rống lên khiến đầu Yến Giác phát trướng muốn đau.
Mục Thịnh Thần không biết từ khi nào đã lẳng lặng chuyển sang ngồi cạnh Yến Giác thay thế cho Tiểu Hàn, một bên cam tâm tình nguyện làm người bồi rượu, một bên yên lặng đánh giá, hứng thú dưới đáy mắt ngày càng nồng nhiệt. Dưới ánh đèn lờ mờ Mục Thịnh Thần vẫn nhạy bén nhận thấy Yến Giác hơi nhíu mi, hắn ta cong khóe miệng, ghé sát lại gần, ngữ điệu ôn hòa hỏi: “Yến thiếu đau đầu sao?”
Yến Giác xoa xoa huyệt thái dương: “Ừm, có chút.”
“Tôi ở bệnh viện có nghiên cứu về mát xa. Nếu Yến thiếu không chê thì tôi có thể vì Yến thiếu mát xa thư giãn.”
Yến Giác xua tay vốn định từ chối nhưng Mục Thịnh Thần lại nâng cánh tay vòng sau đầu Yến Giác, ngón cái đè lên huyệt thái dương nhẹ nhàng ấn, thủ pháp thuần thục, lực độ thích hợp còn tri kỷ hỏi: “Có tốt lên chút nào không?”
Yến Giác thật sự không có thói quen cùng người khác tiếp xúc thân mật, đối với cách làm độc đoán này của Mục Thịnh Thần cũng thập phần phản cảm nhưng ngại đối phương là bạn bè của Đỗ Minh Nghị, không xụ mặt cũng không cảm kích. Đành phải miễn cưỡng cười nói: “Làm phiền Mục thiếu.”
Mục thiếu không cảm thấy phiền phức, ngược lại khá hưởng thụ. Ngón trỏ cùng ngón giữa đặt ở giữa trán, hướng hai bên xoa bóp.
Hơi lạnh từ đầu ngón tay tiếp xúc với trán khiến Yến Giác nổi lên một trận rùng mình, không khống chế được mà né tránh, mặt tỏ vẻ xin lôi mà nói: “Mục thiếu quả nhiên là thiên tài y học, thủ pháp cao minh, quả nhiên đã bớt đau hơn rồi.”
Mục Thịnh Thần nhớ mãi không quên chà xát tàn dư còn lưu lại trên đầu ngón tay, tự nhiên nói: “Yến thiếu khách khí, có thể vì Yến thiếu phục vụ tôi thật cao hứng cũng rất sẵn lòng. Chỉ là…”
Hắn ta dừng một chút, ái muội dán sát lại, ánh mắt sáng rực lên: “Chỉ là không biết tôi có còn cơ hội này nữa không?”