Chuyến bay đường dài rốt cuộc sắp kết thúc, Yến Giác nhuận lại cổ họng, đứng dậy đi toilet, tới gần cửa đang chuẩn bị đóng cửa thì một bóng hình đẩy cửa tiến ra chui vào, động tác cực nhanh làm Yến Giác không kịp phản ứng.
“Mục thiếu, nếu ngài cấp thiết thì có thể dùng trước.” Biểu tình Yến Giác giận dữ, thanh âm cực lạnh.
Mục Thịnh Thần một tay căng cửa, không kiềm chế được cười: “Tôi không vội. Tôi chỉ hy vọng được ở cùng cậu càng lâu càng tốt. Theo khoa học đã chứng minh, cùng đi WC có theo kéo gần quan hệ của hai người cho nên tôi không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này.”
Lời nói ngu xuẩn như vậy làm sao đáng tin được, Yến Giác một chữ cũng không muốn nghe. Y tâm sinh phiền chán, nhăn mày: “Mục thiếu có nhiều phương thức tăng cảm tình thật đặc biệt nhưng tôi không thích. Mời tự nhiên.”
Nói xong, Yến Giác tay cầm khóa cửa mở ra muốn rời đi, Mục Thịnh Thần túm lấy tay Yến Giác cùng với một tiếng ‘leng keng’ vang lên đem người đè lên ở cửa phòng.
Hai người thân cao xấp xỉ, ở trong toilet chật hẹp khó tránh khỏi đụng chạm.
Bị nam nhân xa lạ tới gần khiến Yến Giác cực kỳ bực bội, trong lòng y đã sớm không vui, giờ phút này càng đem giáo dưỡng ném ra sau đầu, nghiến răng nói: “Cút ngay!”
Khuôn mặt lạnh như băng của Yến Giác đối diện với khuôn mặt bất cần đời của đối phương: “Nhưng tôi đối với anh không có hứng thú!”
“Hứng thú có thể chậm rãi bồi dưỡng…” Da mặt Mục Thịnh Thần dày tới mức bất khả xâm phạm xưa nay chưa từng có, không hiểu sao Yến Giác càng lạnh mặt, hắn ta càng thích đi trêu chọc, giống như đây là chuyện vô cùng thú vị. Hắn ta không sợ chết mà chủ động tới gần.
Yến Giác tuyệt nhiên không phải người nhẫn nhục, vô luận là ba năm trước hay ba năm sau, trừ bỏ trước mặt Chung Hàn thì sự nhẫn nại của y đối với người ngoài cơ hồ đều bằng không. Y nhìn dáng vẻ tình thánh của Mục Thịnh Thần đang nhắm mắt dán mặt lại gần, bỗng chốc cười nhếch. Trong chớp ngoáng, một quyền hung hăng dừng trên bụng không hề phòng bị của Mục Thịnh Thần.
“(M)Á!!!
Đau đớn như pháo hoa nổ tung khiến Mục Thịnh Thần thống khổ ôm bụng, chậm rãi trượt xuống, mất hình tượng ngồi quỳ trên mặt đất.
Yến Giác nhìn người từ trên cao, mắt lạnh châm chọc: “Mục thiếu muốn thao cũng phải nhìn người khác có tâm tình muốn thao hay không, huống hồ tôi rất ghét người mới bị tôi đánh một cái đã đứng dậy không nổi.”
Xử lý xong người xấu, Yến Giác thần thanh khí sảng rửa tay, vô tình để Mục Thịnh Thần ở trong toilet, ưu nhã đi ra.
Bị giáo dục một phen ít nhiều có chút tác dụng, thẳng đến khi máy bay hạ cánh, Mục Thịnh Thần chưa quay lại. Yến Giác xách vali đeo kính râm xuống máy bay, phía sau y vài bước, Mục Thịnh Thần ôm bụng nhìn chằm chằm bóng dáng Yến Giác như đang suy tư.
Cuối cùng, Yến Giác vẫn không add thêm Mục Thịnh Thần, ngồi xe về thẳng chung cư.
Chung cư ở trung tâm thành phố, là y cùng Đỗ Minh Nghị mua. Hiện giờ Đỗ Minh Nghị không ở đây, một mình y ở có hơi không quen.
Yến Giác thu dọn một chút, nấu một tô mì, vừa ăn vừa gọi điện cho Thẩm Xuyên.
Điện thoại vang lên hai tiếng rồi được nhấc máy.
“Thẩm Xuyên, là tôi.”
“Yến thiếu?”
Hô hấp Thẩm Xuyên có chút nặng, thanh âm không trầm ổn như ngày thường. Bất quá Yến Giác không nghĩ nhiều, hút sợi mì, nói: “Tôi đã xuống máy bay, ít nhất một tháng nữa mới về nước, phiền anh nói một câu.”
“Được, tôi sẽ chuyển lời tới Hàn gia.”
Bị người trực tiếp nhìn thấu mục đính, Yến Giác xấu hổ ho nhẹ, chột dạ mà nói: “Không cần nói cho hắn, tôi chỉ là cùng anh nói thôi.”
“Được, nghe Yến thiếu, không cần chuyển lời cho Hàn gia.”
Lúc này khẩu thị tâm phi lại bị người nghĩ lầm là thật, Yến Giác vội vàng sửa miệng: “Không! Anh vẫn là nói hắn đi…”
“Vâng.”
Hiện tại Thẩm Xuyên kỳ thật không có tâm trạng nghe điện thoại, bụng dưới căng chặt, khắc chế nắm chặt di động.
Lúc tiếng chuông vang lên, cậucùng anh mình Hạ Viêm Tu đang lăn giường kịch liệt, nơi riêng tư của hai người liên kết chặt chẽ với nhau, lông c* ướt một mảnh. Hạ Viêm Tu quá mức câu nhân, kẹp cậu rên rỉ không ngừng, phóng đãng tới mức cậu hoàn toàn không kiềm chế được. Nhưng điện thoại không thể không nghe, Thẩm Xuyên nhiều lần dùng ánh mắt ý bảo Hạ Viêm Tu ngừng lại, nhưng đối phương ngược lại càng dâm đãng hơn, ngồi ở trong lòng cậu không ngừng động eo, dùng núm vụ hồng hồng trước ngực cọ mặt cậu.
“Thành thật một chút.” Thẩm Xuyên dùng khẩu ngữ cảnh cáo.
Hạ Viêm Tu cười yêu nghiệt, hai cánh tay mềm mại vòng lấy cổ Thẩm Xuyên, dùng đôi môi ấm áp ngậm lỗ tai Thẩm Xuyên, nỉ non: “Xuyên ca ca, chơi anh đi…”
Máu xông thẳng tới ót, Thẩm Xuyên đột nhiên dùng sức đẩy người ngã lên giường khiến mặt Hạ Viêm Tu áp lên drap giường, nâng lên một bên chân, rút ra rồi đâm vào, thao tới mức nước bắn phụt phụt ra ngoài.
“A! Tiểu Xuyên… Thao anh, thao chết anh đi! Thật sướng! Sướng muốn chết!”
Yến Giác chọc chọc tô mì nửa ngày mới quyết định hỏi tình huống Chung Hàn một chút, vừa muốn mở miệng đã bị âm thanh phóng đãng phát ra làm kinh sợ, miệng há to không biết nên nói gì.
Thẩm Xuyên hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Viêm Tu vừa động đã ra tiếng, cậu mặt liệt xin lỗi: “Yến thiếu, xin lỗi.”
Yến Giác xua tay với không khí: “A… Thực sự xin lỗi, tôi không biết hai người đang…Tôi cho rằng lúc này…”
Giây tiếp theo điện thoại đã bị Hạ Viêm đoạt lấy, thanh âm khàn khàn vừa lẳng lơ vừa không hài lòng: “Tiểu Yến Tử, cậu bên đó là ban ngày, tổ quốc bên này là buổi tối, là thời điểm để f*ck nhau! Cậu không hạnh phúc cũng chớ quấy rầy người khác hạnh f*ck!”
“Rất xin lỗi, nhưng mà…”
“Tích – Điện thoại người kia không có tắt!”
Hạ Viêm Tu dục hỏa đốt cháy không muốn tiếp tục vô nghĩa, để lại một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại, dính Thẩm Xuyên tiếp tục hoan ái.
Điện thoại phát ra tiếng bận, Yến Giác đỏ tai ném điện thoại sang một bên.
Tô mì giờ nhìn cũng không muốn ăn, y căm giận vì sao luôn trùng hợp như vậy, năm lần bảy lượt luôn đụng tới thời điểm hai người kia đang tình cảm mãnh liệt, lần trước ở sân bắn, lần này là trong điện thoại, không biết lần sau sẽ ở nơi nào.
Yến Giác giật mình, chà xát cánh tay, bưng tô đi rửa. Y đang chuẩn bị mở vòi nước rửa chén, di động đột nhiên vang lên, Yến Giác lau tay, bước nhanh trở về phòng khách nghe điện thoại.
“Alo?”
Bên kia không có hồi âm một lúc lâu, dãy số xa lạ khiến y lấy làm lạ nhưng trong lòng lại rung động. Hầu kết khẩn trương giật giật, Yến Giác nhẹ nhàng há miệng: “Chung Hàn?”
“…Bảo bối.”
Thanh âm trầm ấm của người đàn ông kia phảng phất mang theo điện lưu thông qua di động truyền vào tai y khiễn tim y đập nhanh hơn. Yến Giác lấy lại bình tĩnh, nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói: “Gọi điện cho tôi làm gì?”
“Tôi nhớ em.”
Chỉ ba từ đã đánh Yến Giác về nguyên hình, phòng tuyến lúc trước xây nên nháy mắt tan rã, những uất ức như bị những lời này đánh tan, vỡ nát đến không dám nhìn. Chung quy y vẫn còn tức giận Chung Hàn, giận hắn chuyện gì cũng không nói, luôn khiến người khác suy nghĩ miên man.
“Không cho anh nhớ em!”
Nói xong Yến Giác liền hối hận tới mức thối ruột, rõ ràng đã nghĩ kỹ nhiều lời phũ như vậy nhưng tới miệng lại chọn câu ngu xuẩn nhất, nghe thế nào cũng không giống đang cãi nhau, ngược lại càng giống làm nũng hơn. Yến Giác tức giận muốn nổ phổi.
Chung Hàn thấp giọng cười, tiếng cười vừa ôn nhu vừa quyến rũ: “Được, không nhớ em nữa.”
“Vậy anh nhớ ai!?” Lạnh giọng buột miệng thốt ra, mùi dấm chua phảng phất đâu đây.
“Tôi nhớ phu nhân Chung gia.”
Tai Yến Giác đỏ bừng, cho dù không đối mặt nhưng y vẫn có thể cảm nhận được hormone thơm ngào ngạt của hắn giống như ma túy khiến y phát nghiện. Y nằm trên sô pha, đôi mắt nhìn khoảng tường trắng, khóe miệng bất tri bất giác cong lên, sau đó cố ý xuyên tạc ý Chung Hàn, đáp: “Ồ, thì ra anh đang nhớ tới Sở tiểu thư.”
Chung Hàn cười bất đắc dĩ: “Phu nhân Chung gia trước nay đều không phải họ Sở.”
Yến Giác: “Vậy họ gì?”
Chung Hàn nắm chặt điện thoại, đáy mắt toàn là ôn nhu: “Tôi cũng không biết người kia rốt cuộc là họ Yến hay họ Chung nữa?”
“Ai muốn họ Chung!”
Yến Giác không đánh đã khai, ngữ khí đều là nũng nịu khiến người khác nghe thấy chắc chắn nổi da gà, thầm mắng không có tiền đồ. Nhưng ở trong tai Chung Hàn lại biến thành một loại cảm giác khác, như là lông chim nhẹ vờn tim hắn, ngứa ngứa, mềm mềm.
“Gả cho tôi đương nhiên sẽ là họ Chung rồi. Chung Giác nghe rất êm tai.”
“Ai muốn gả cho anh!” Yến Giác chìm đắm trong tình yêu khiến chỉ số IQ ngang với mấy thiếu nam thiếu nữ mới yêu lần đầu, hưng phấn lăn qua lăn lại rồi mạnh miệng nói: “Em nói rồi, muốn năn nỉ em về không dễ đâu.”
Chung Hàn gật đầu: “Tôi biết, tôi cũng nói qua chỉ cần Yến thiếu đến lúc đó chịu trở về, tôi đều cam tâm tình nguyện…”
“Hứ!” Yến Giác ngoài miệng khịt mũi, trong lòng đã ngọt tới ngấy, ở trên sô pha lăn vào vòng.
Lúc sau hai người nói chuyện râu ria, dù sao từ đầu tới cuối không khí đều ngập trong màu hồng, tình chàng ý thiếp. Ngồi máy bay cả đêm, Yến Giác quả thật có chút mệt mỏi, đặc biệt là bên cạnh còn có một cô hồn Mục Thịnh Thần càng thểm phiền, trò chuyện một lúc đôi mắt dần dần nhắm lại, lời nói cũng dần thành nỉ non.
Chung Hàn tri kỷ tiếp tục nói, âm điệu thấp lại dễ nghe, thẳng đến khi Yến Giác phát ra tiếng ngáy nhẹ hắn mới dừng lại, trước lúc cúp máy còn hôn màn hình điện thoại, dịu dàng than nhẹ: “Ngủ ngon, bảo bối.”