Lúc Yến Giác lên xe, Chung Hàn đã ngồi ngay ngắn ở ghế sau xem văn kiện, trên đùi để đầy giấy tờ linh tinh, nếu không phải Yến Giác trước đó biết hai chân hắn có tật thì bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông này có khuyết điểm gì.
Yến Giác yên tĩnh ngồi xuống, nhìn một bên khuôn mặt của người này rồi nghiêm túc đánh giá.
Y sẽ không ngốc đến mức hỏi hắn làm sao biết được vị trí y bị bắt cóc, bởi vì chỉ cần Chung Hàn muốn biết thì sẽ có hàng trăm cách để tìm ra. Tuy chỉ mới thấy được mặt ngoài thực lực của người đàn ông này nhưng y biết y có thể mượn thế lực của Chung Hàn để đoạt lại những thứ vốn thuộc về y kia thậm chí càng nhiều hơn nữa.
“Đang nghĩ gì vậy?” Chung Hàn nắm cằm Yến Giác, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chung Hàn nhéo nhéo cằm Yến Giác, nhìn hai bên mặt y, hơi nhướn mày: “Xem ra hôm nay cậu không được thoải mái cho lắm.”
Yến Giác không né tránh: “Hàn gia, anh biết rõ mà còn cố hỏi.”
Chung Hàn hứng thú nhìn thanh niên trước mắt, chỉ mấy ngày nhưng hắn có thể cảm giác rõ ràng tinh thần người này biến đổi thế nào, từ nhận mệnh đến không chịu thua, trong ánh mắt để lộ ra biểu tình càng ngày càng thú vị.
Chung Hàn dời ngón tay, không dấu vết mà liếm khóe miệng.
Yến Giác trầm tư trong chốc lát, giống như đang ra quyết định trọng đại. Chung Hàn ngồi ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng Yến Giác ngẩng đầu lên, đối mặt với người đàn ông, ngữ khí thành khẩn nói: “Hàn gia, tôi muốn ngài giúp tôi.”
“Ồ?” Khóe miệng Chung Hàn nhếch lên.
Yến Giác nhớ tới Yến Văn Sơn lừa gạt ông ngoại, phản bội mẹ, vứt bỏ y không thèm ngó đến, trong ánh mắt dường như bùng lên một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tôi muốn Yến Văn Sơn phải trả giá!”
“Lấy lại những thứ vốn nên thuộc về tôi!”
Hạt giống hận thù một khi đã cắm rễ nảy mầm thì sẽ càng ngày càng lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh của nó. Chung Hàn sắm vai người dẫn đườmh cho nhân vật chính, chỉ thông qua một thực nghiệm đơn giản đã triệt tiêu nội tâm mềm yếu của thiếu niên, khiến y nhìn rõ lòng người, để y chân chính hiểu được kẻ cường đại và có thể dựa vào là ai.
Quá trình này tuy có hơi lòng vòng nhưng rất hữu dụng.
“Tuy tôi là người giám hộ của cậu nhưng tôi chỉ phụ trách việc nuôi cậu thành người, cho cậu ăn mặc, học hành, ngoại trừ những điều này thì việc khác không nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi.”
Nói xong, Chung Hàn chuyển mắt trở lại văn kiện trên tay.
Yến Giác cắn chặt môi, y biết để Chung Hàn đáp ứng không phải là chuyện dễ nhưng trên đời này ngoại trừ Chung Hàn thì y không nghĩ ra được người nào có thể giúp y. Yến Giác nắm chặt góc áo, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, ngữ khí càng thêm hèn mọn: “Hàn gia, cầu ngài, giúp tôi…”
Chung Hàn trầm mặc một lát, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài: “Chung Hàn tôi là người làm ăn, chưa bao giờ bàn chuyện lỗ vốn.”
Trái tim Yến Giác nhảy dựng, đập càng thêm kịch liệt, vội ngẩng đầu lên chờ mong mà nhìn người đàn ông.
“Cho nên, tôi có thể giúp cậu nhưng tôi phải biết được cậu dùng gì để đổi lấy sự giúp đỡ của tôi.”
Chung Hàn chống cằm, vẻ mặt sâu xa khó dò.
“Nói cách khác, Yến Giác, cậu lấy gì để giao dịch với tôi?”
“Cậu lấy gì để giao dịch với tôi?”“Lấy gì…”“Giao dịch…”“Aaa!”
Yến Giác từ trong mộng choàng tỉnh lại, hồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, hạt mưa to nhỏ đánh lên trên cửa kính phát ra tiếng vang trầm đục.
Yến Giác thở dài một hơi, xoa xoa ấn đường.
Y mới mơ thấy có một quái vật ba đầu điên cuồng đuổi theo y. Y liều mạng chạy về phía trước, hô hấp càng lúc càng nặng nề, trái tim đập dồn dập, ngỡ như giây tiếp theo sẽ vọt ra khỏi cổ họng. Cuối cùng y cũng không thể chạy thoát được khỏi ma trảo của quái vật ba đầu kia, y bị quái vật đè ở dưới thân, cả người xụi lơ vô lực. Quái vật há cái mồm đỏ như máu, ngay lúc Yến Giác cho rằng mình sẽ bị nuốt sống thì toàn bộ mặt của quái vật đều biến thành khuôn mặt của Chung Hàn, từ trên cao mà nhìn xuống y, sau đó chậm rãi cúi đầu nói, lặp lại lời của hắn: “Giao thứ quý giá nhất của cậu cho tôi.”
Từ sau khi kết thúc vụ bắt cóc y đã luôn tự hỏi y còn có lợi thế gì để đổi lấy sự trợ giúp của Chung Hàn, hoặc là Chung Hàn có thể lấy được thứ gì giá trị từ mình. Dù cho y có nghĩ cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn không thể nghĩ ra được. Đối với kẻ không xu dính túi như y nào còn thứ gì quý giá chứ, quả thật cực kì buồn cười.
Yến Giác hoang mang lắc đầu.
Nửa đêm bừng tỉnh rất khó có thể đi vào giấc ngủ lần nữa, Yến Giác mặc thêm áo, quyết định đi xuống phòng bếp uống ly sữa bò.
Đêm khuya nên trong nhà tương đối an tĩnh, vì vậy bất luận thanh âm dù nhỏ đến đâu đều bị phóng to lên.
Yến Giác dừng bước chân.
Tại chỗ sâu nhất hành lang là phòng ngủ của Chung Hàn, trước nay Yến Giác đều không có đi vào nhưng y vẫn luôn biết đến nó. Điều khác thường là giờ này cửa phòng ngủ lại khép hờ, ánh sáng màu vàng từ bên trong rọi ra ngoài, còn có thanh âm kiều mị vang vọng.
Yến Giác đã tới tuổi trưởng thành nên đương nhiên biết thanh âm kia đại biểu cho cái gì. Nếu là bình thường, y chắc chắn sẽ làm bộ không liên quan rồi quay đầu đi. Nhưng hiện tại, không biết là do tâm lý phản nghịch hay nguyên cớ sao mà y chẳng những không rời đi, ma xui quỷ khiến còn bước qua, đứng im ở cửa, quang minh chính đại nhìn lén.
Cảnh tượng bên trong và liên tưởng của Yến Giác không quá khác biệt, hoặc là nói càng kịch liệt hơn.
Một người phụ nữ toàn thân trần trụi, thân hình đầy đặn đưa lưng về phía Chung Hàn đang ngồi lên hai chân hắn, một đầu tóc đen nhánh xõa trên vai, bộ ngực cao ngất cùng hai cánh mông kiều mị theo tần suất luật động điên cuồng mà run rẩy, tiếng kêu sắc tình cao vút, ánh mắt trầm mê, biểu tình vừa thống khổ vừa sung sướng. Chung Hàn trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, bờ ngực rắn chắc lộ ra ngoài, một bên hút thuốc một bên hưởng thụ sự hầu hạ, không có biểu cảm gì đặc biệt.
Đối với kẻ nhìn trộm bé nhỏ Yến Giác này, Chung Hàn đã sớm chú ý tới nhưng không có định đuổi đi, ngược lại còn quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn y.
Loại cảnh tượng này đối với Yến Giác mà nói có tác động không nhỏ, nhưng dường như y không muốn nhận thua, trừng mắt nhìn lại Chung Hàn, lỗ tai hồng hồng tiếp tục làm người đứng xem. Cứ như vậy, hai người vô tình tự sinh ra một cuộc thi đấu, xem ai chịu thua trước ai.
Giằng co một thời gian, Chung Hàn hơi hơi nhếch khóe miệng, biểu tình chơi vui quá độ. Hắn nhìn Yến Giác chậm rãi đỏ mặt, đỉnh mạnh mông lên, lập tức khiến người phụ nữ kia hưng phấn thét chói tai, da thịt trắng nõn run run làm người ta quáng mắt.
Cổ Yến Giác ngay khắc đỏ thấu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, loại cảm giác này hoàn toàn không giống lúc y xem phim. dương v*t dưới háng của hắn có kích thước rất to, ra ra vào vào ở nơi thần bí của người phụ nữ, thanh âm bạch bạch xuyên qua không khí chuẩn xác tiến vào tai Yến Giác, mặc kệ y có muốn hay không.
Tim y đập nhanh hơn, thân thể dần nóng lên, đặc biệt là khi Chung Hàn thổi khói về phía y như cười như không, y lập tức bại trận, xoay người chạy vội đi giống như chạy trốn.
Yến Giác không chạy xa, y chỉ đứng lại ở hành lang, dựa lưng vào tường, ngửa đầu thở hổn hển, y cảm thấy bản thân mình hoàn toàn là tự ngược. Bên tai vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ, đầu óc loạn thành nồi cháo. Không biết qua bao lâu thì bên trong rốt cuộc cũng chịu ngừng lại. Sau đó đợi khoảng một lúc nữa, người phụ nữ kia mới bước ra.
Cô khẽ lắc mái tóc lượn sóng của mình rồi tươi cười kiều diễm đi tới, nhìn Yến Giác vẫn mặt đỏ như cũ, khiêu khích dựa qua: “Cậu đẹp trai này ơi.”
Yến Giác đối với phụ nữ có chút luống cuống, đặc biệt là khi bộ ngực mềm mại của cô dán lên người y, quanh hơi thở tràn ngập mùi nước hoa, nên càng không biết phải làm sao, chỉ có thể lạnh mặt không hé răng.
Cô cười diễm lệ, lấy một tấm danh thiếp nhẹ nhàng nhét vào trong túi quần y: “Cậu đẹp trai, chị cũng rất thích dạng tiểu thịt tươi như cưng vậy. Nếu như tịch mịch quá thì cưng có thể tìm chị tới chơi. Nhưng mà… không được nói cho Hàn gia biết đó nha~” Nói xong thì chớp mắt, ngoe nguẩy mông rời đi.
Yến Giác thở hắt ra, quay đầu lại nhìn cửa phòng rộng mở, lấy hết can đảm rồi bước vào.