Chung Hàn và Sở Du Kỳ đã cùng nhau diễn hai lần. Lần đầu tiên là sau khi Lương Thất vừa mới qua đời, Sở Du Kỳ vì muốn thoát khỏi sự khống chế biến thái của Lương Dương nên dựa theo giao phó trước khi qua đời của Lương Thất giả thành tình nhân với Chung Hàn, mặt ngoài là vâng lời di nguyện Lương Thất nhưng kỳ thật là vì Chung Hàn muốn đưa tin giả cho phe nguyên lão sau lưng Lương Dương. Lần thứ hai là muốn Lương Dương ra mặt nên truyền ra tin kết hôn rồi bố trí mọi thứ ở nơi cử hành hôn lễ, ôm cây đợi thỏ.
Chung Hàn không lập tức đồng ý, chỉ nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ.
Sở Du Kỳ đề nghị đã gợi ý nhiều thứ cho Chung Hàn. Có thể khiến Lương Dương xuất hiện, ở nơi ngư long hỗn tạp như thế chắc chắn Lương Dương sẽ tận dụng thời cơ lẻn vào hành động. Còn có thể là khiến Lương Dương khiếp sợ, buộc gã không thể không xuất hiện.
Đã tới giai đoạn thu lưới, mọi chuyện đều phải tỉ mỉ, không thể qua loa.
Lương Dương một ngày chưa chết, Chung Hàn một ngày chưa yên. Thời gian càng kéo dài, áy náy trong lòng đối với em trai càng sâu hơn, điểm này Yến Giác hiểu rất rõ ràng. Ý kiến Sở Du Kỳ đưa ra là hợp lý nhất, nguyên nhân Chung Hàn sở dĩ chưa đồng ý phần lớn là do Yến Giác, chuyện này y cũng hiểu.
Nếu chỉ là hình thức thôi thì không phải là y không thể tiếp thu.
Yến Giác mím môi, sắc mặt ngưng trọng.
“Bảo bối không vui?”
Chung Hàn ôm Yến Giác vào trong ngực, dùng cằm hắn cọ cọ đỉnh đầu Yến Giác, dịu dàng an ủi.
Bồn tắm kích cỡ không nhỏ, hai người đàn ông nằm vẫn còn dư dả, nước ấm bốc hơi mờ ảo, không khí trở nên ướt át, ái muội.
Yến Giác dựa vào ngực Chung Hàn, rũ mắt hỏi lại: “Em nên vui vẻ sao?”
Từ sau khi Sở Du Kỳ rời đi, Yến Giác bỗng nhiên trầm mặc, rầu rĩ không nói lời nào. Chung Hàn cúi đầu nhìn y, thấy bộ dạng Yến Giác uất ức lại đau lòng: “Là tôi lại khiến em buồn rồi, tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi không có thành ý chút nào.” Yến Giác dùng tay đánh mặt nước, thất thần trả lời.
Chung Hàn xoay y lại, mặt đối mặt với y.
“Tôi thừa nhận, tôi hy vọng mau chóng tìm được Lương Dương, giết chết gã để tế linh hồn em trai linh thiêng. Nhưng mà–” Chung Hàn nhấn mạnh: “Tổ chức hôn lễ giả với Sở Du Kỳ không phải là cách duy nhất, nếu em không thích, tôi sẽ đổi cách khác. Lương Dương này chỉ là con chuột chạy hoài cũng sẽ rơi vào tay tôi. Cho nên, tôi không muốn em vì những chuyện này mà buồn bã, tôi muốn thấy bảo bối của tôi luôn tươi cười vui vẻ.”
Yến Giác không phải người hay vô cớ gấy rối, y biết phân nặng nhẹ, đương nhiên mọi chuyện cũng đều nghĩ cho Chung Hàn.
“Không phải biện pháp duy nhất nhưng lại là cách hữu hiệu nhất đúng không?”
Chung Hàn không đáp.
Yến Giác thở ra một hơi, giống như xác định lại: “Là kết hôn giả phải không? Sẽ không thật sự để cô ấy làm mẹ nuôi em đấy chứ?”
Chung Hàn vuốt má y, ngón cái nhẹ nhàng men theo xương gò má: “Là giả, trừ em ra không ai có thể trở thành phu nhân Chung gia. Nhớ kỹ, người bên cạnh Sở Du Kỳ từ đầu tới cuối đều không phải là tôi.”
Chung Hàn nói chắc chắn đến thế, Yến Giác ngầm hiểu người đàn ông này có lẽ đã suy nghĩ chu toàn cả rồi, lấy hôn lễ để dụ Lương Dương nhưng vẫn có thể khiến y yên tâm.
Yến Giác gật đầu: “Em tin anh, chỉ tin mình anh.”
Chung Hàn cười: “Bảo bối thật ngoan. Em hãy nhớ, người đàn ông tên Chung Hàn này chỉ dành toàn bộ thâm tình cho một mình Yến Giác, toàn bộ quãng đời còn lại của tôi đều chỉ thuộc về em.”
Con ngươi Chung Hàn đen thẫm như hố sâu không thấy đáy hút Yến Giác vào trong không thể thoát ra. Tim y đập nhanh như hươu chạy, đầu hàng cọ cọ lòng bàn tay hắn, lại khẩu thị tâm phi đáp: “Nói thật dễ nghe, ai biết đâu là nói thật chứ.”
Chung Hàn nhướn người hôn môi y: “Những điều tôi nói với em đều là thật.”
Yến Giác nhắm hai mắt, dựa vào người đối phương: “Anh chỉ toàn để ý vào việc em thích anh mà bắt nạt em.”
Chung Hàn lại cười đáp: “Tôi sao có thể bắt nạt em chứ, tôi chỉ là ỷ vào tình yêu của em mà từng chút từng chút một ăn luôn em.”
Yến Giác cắn chóp mũi Chung Hàn: “Đừng chỉ biết nói suông.”
Ngón tay ở dưới dòng nước ấm đan vào nhau, Chung Hàn vừa hôn vừa cười nói: “Đừng nóng, sẽ ăn em ngay thôi.”
Nụ hôn này không kịch liệt nhưng lại khiến người ta ấm áp như hòa tan trong ấm áp. Yến Giác mềm oặt cả người. Chung Hàn không chà đạp bờ môi của y như mọi khi mà chỉ hôn nhẹ khơi gợi xúc cảm rồi chậm rãi đi xuống, dùng đôi môi ấm nóng an ủi toàn bộ cơ thể y.
Đầu lưỡi linh hoạt dần tới trước ngực, Yến Giác khó kiềm nổi mà ưỡn ngực lên, đeo đầu v* nhếch cao lên miệng đối phương mong hắn chăm sóc. Chung Hàn như y mong muốn ngậm lấy một viên, ngón tay đùa bỡn viên còn lại, chơi đến khi hai đầu v* sưng đỏ tấy cũng chưa dừng lại.
“Rất ngọt…” Chung Hàn vừa ăn vừa khen.
Thân mình Yến Giác run rẩy, hai chân quắp lấy thắt lưng Chung Hàn vặn vẹo, đôi mắt nửa khép, trong mắt đã ngập hơi nước.
Chung Hàn buông tha viên thịt ở trong miệng rồi vùi đầu xuống dưới, đôi tay lại tiếp tục vuốt ve ngực Yến Giác.
“A…” Yến Giác không kiềm chế được mà rên rỉ thành tiếng, thân thể thoải mái ngửa ra sua, cánh tay nắm lấy thành bồn, đầu ngón tay căng thẳng nắm lại thành quyền.
Chung Hàn thấp giọng cười, kéo cẳng chân Yến Giác lên cao, nghiêng đầu cắn mút đùi non rồi di chuyển xuống dưới.
Cơ thể Yến Giác rất đẹp, ngay cả ngón chân cũng trắng hồng xinh xắn, mạch máu nhàn nhạt nổi lên uốn quanh da thịt. Chung Hàn cẩn thận hôn, sau đó như cảm thấy không đủ lại dùng môi ngậm lấy, đầu lưỡi liếm láp qua lại.
“Ứm…. Đừng….”
Yến Giác kinh hoảng trợn tròn mắt, muốn ngăn lại nhưng bản thân vô lực, thanh âm run rẩy hỏi: “Hàn gia… anh.. anh có đam mê khác lạ sao?”
Chung Hàn biết rõ còn cố hỏi: “Đam mê? Đam mê gì?”
Mũi chân Yến Giác bị liếm đến cuộn tròn, một bên bất lực rên rỉ một bên đứt quãng trả lời: “Là… là… thích liếm chân.”
Chung Hàn dùng răng cắn cắn ngón chân nhỏ xinh: “Không phải liếm chân, là liếm em.”
Yến Giác nhếch miệng cười trộm: “Em.. Em sẽ không ghét bỏ anh đâu. Nếu anh có thì hôm nào em mặc tất chân cho anh chơi.”
Chung Hàn quả thật không có sở thích đặc biệt nhưng nghe y nói như vậy, đầu óc không tự chủ tưởng tượng ra đôi chân thon dài của Yến Giác mang tất đen, dưới háng đột nhiên nóng lên, hạ thể lại to lên một vòng.
Yến Giác không biết sống chết đi khiêu khích: “Muốn sao?”
Chung Hàn đè lên người y, để y ở dưới thân, ánh mắt mang theo lực công kích kinh người.
“Tôi rất mong chờ.”
Giây tiếp theo, mặt nước kịch liệt đong đưa, nước trong bồn tắm trào ra ngoài hắt lên sàn đá, nóng cùng lạnh va chạm nhau khiến từng đợt sương mù lượn lờ bốc lên.
Yến Giác không còn quá rối rắm về chuyện bên này, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên chịch thì chịch. Mà đám người Chung Hàn thì khua chiêng gõ trống làm rùm beng lên, rồi đem tin kết hôn thả ra ngoài. Trong nháy mắt, tin tức được đưa thành tin nóng của các trang áo, mọi người đều bàn tán sôi nổi không biết là tin hành lang hay tin đúng sự thật, còn thắc mắc không biết đối tượng kết hôn của Sở Du Kỳ là ai.
Yến Giác tùy ý nhìn thoáng ra rồi đóng màn hình lại, tiếp tục làm việc. Không lâu sau, Đỗ Minh Nghị với lòng đầy phẫn nộ vọt vào phòng mắng ầm ĩ, nói Chung Hàn là mẹ nó thằng khốn lạn rồi nào là trò chơi do hắn bày ra.
Yến Giác ngoáy ngoáy lỗ tai, chờ cậu mắng đủ rồi mới mở miệng nói: “Mắng mệt chưa? Đi, tớ mời cậu ăn cơm.”
Đỗ Minh Nghị nằm lên sô pha nhìn trần nhà: “Tâm cậu thật bao dung, tớ giận no luôn rồi.”
Yến Giác nắm vai cậu, một bộ anh em tốt: “Đi thôi, Đỗ tổng.”
Đỗ Minh Nghị còn èo ụt vài lần rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi theo Yến Giác ăn cơm.
Tửu lượng hai người không được tốt lắm, Đỗ Minh Nghị chỉ mới uống mấy ly đã xoay mòng mòng, lải nhải không ngừng, từ Chung Hàn rồi tới anh trai, rồi ôm chai rượu khóc lóc.
Yến Giác chống cằm nhìn cậu ta quẫy, rồi tốt bụng khuyên: “Đừng uống nữa, buổi chiều còn phải đi làm.”
“Đừng cản tớ!” Đỗ Minh Nghị vung tay lên, gân cổ lên gào: “Làm cái gì mà làm! Cả anh tớ cũng mặc kệ tớ rồi, còn cần làm chi nữa! Có ích gì sao? Tớ phấn đấu như vậy cũng không được người ta khen lấy một lời nữa.”
Yến Giác gắp hạt đậu rồi ném vào miệng, nhai nhai: “Cậu cùng anh cậu còn chưa làm lành sao?”
Đỗ Minh Nghị đặt ly rượu cái rầm lên bàn:: “Cậu ngốc à?? Nếu làm lành rồi thì tớ dám uống rượu sao? Anh ta sẽ đánh tớ chết mất!”
“Mẹ nó! Có thể bớt ném gian tình vào mặt tớ không?” Yến Giác buông đũa, không thèm ăn nữa.
Đỗ Minh Nghị cười hề hề, không có hình tượng dùng tay không gặm sườn.
Rượu là thứ càng uống càng say, càng say càng uống. Một lát sau, mắt Đỗ Minh Nghị đã bắt đầu không mở nổi, không biết trong khoảng thời gian này đã ăn khổ bao nhiêu mà liên tục rót rượu.
“Yến Giác… Yến Giác!” Đỗ Minh Nghị dẩu miệng tới cọ cọ người Yến Giác, vén áo lên lộ cái bụng: “Cậu giúp tớ kéo khóa ra, tớ phải gọi điện cho anh tớ.”
Vẻ mặt Yến Giác mông lung: “Hử?”
Đỗ Minh Nghị cong mắt cười ngây ngô: “Cậu sờ bụng tớ, sờ sờ thế này này.” Nói xong còn tự dùng tay sờ sờ làm mẫu cho Yến Giác.
Người say thường không nói đạo lý, Yến Giác bị ép đành phải đưa tay trượt trên bụng Đỗ Minh Nghị một chút. Chỉ thấy Đỗ Minh Nghị ngửa bụng cười ha hả: “Nhột nhột! Nhột quá đi mất!”
Yến Giác nhìn chằm chằm bàn ăn, yên lặng không nói.
Đỗ Minh Nghị tiếp tục tự biên tự diễn, cúi đầu nhìn bụng mình rồi òa khóc: “Ai u! Sao lại không giật điện a? À, thì ra là không có điện!”
Cậu gõ gõ đầu mình rồi lấy ra đồ sạc, đem một đầu cắm vào rốn của mình, cười ngây ngô: “Yến Giác, cậu xem! Tớ đang nạp điện nè!”
Yến Giác đã không còn biết nên dùng biểu cảm gì để nói chuyện tiếp, lúc y đang do dự nghĩ có nên gọi cho Đỗ đại thiếu tới dọn tên này không thì di động vang lên, vừa vặn là từ Đỗ đại thiếu.
Yến Giác không hề nghĩ ngợi trực tiếp nhấn nghe.
“Minh Minh, đêm nay anh có việc sẽ về muộn một chút. Em không cần chờ cơm anh.”
Bên kia quả thực là giọng nói trầm ấm dễ nghe, Yến Giác sửng sốt một chút, vội vàng đáp lời: “Là Đỗ tổng sao?”
Bên kia dừng một chút, thanh âm đột nhiên lạnh xuống: “Cậu là ai? Đỗ Minh Nghị đâu?”
Yến Giác đi thẳng vấn đề: “Đỗ tổng, tôi là Yến Giác, bạn của Đỗ Minh Nghị. Hôm nay cậu ấy uống hơi nhiều, anh có muốn tới đón cậu ấy không?”
Yến Giác cúi xuống vừa nhìn vừa thương cảm cho Đỗ bé bi còn đang cười ngu ngốc, tự nạp điện cho mình