Mặt biển sóng êm gió lặng nhưng bên trong thuyền lại là sóng to gió lớn.
Sở Du Kỳ mặc bộ váy màu trắng mộng ảo thánh khiến đi trên đài phủ đầy hoa tươi, thiếu nữ với gương mặt mỉm cười dưới nền nhạc du dương từng bước đi về phía Chung Hàn. Giả như Chung Hàn có thể đứng lên vậy thật đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Sở Du Kỳ càng đi càng gần, Chung Hàn đẩy xe lăn chủ động tới qua dắt cô dâu đi vào lễ đường.
Hôn lễ dựa theo các bước tiến hành bình thường, tất cả đều diễn qua thuận lợi, giữa đài thường vang lên tiếng vỗ tay, còn có vài vị khách cảm động rớt nước mắt, nhưng mà sau sự bình thản ấy đã xảy ra chuyện bất thường, lặng yên không một tiếng động tiến gần.
Sở Du Kỳ đỏ mắt nói xong lời thề, biểu lộ chân tình rồi tầm mắt khách mời tập trung lên người chú rể. Bốn mắt nhìn nhau, ngay khi Chung Hàn chuẩn bị nói câu ‘Tôi đồng ý’ thì tình huống thay đổi, đèn thủy tinh gắn trên trần nhà đột nhiên bị nứt ra rơi xuống dưới đài.
Sở Du Kỳ phản ứng nhanh chóng, một bước lùi khỏi vòng nguy hiểm, dưới chân trượt té ngã xuống đất. Mà chân Chung Hàn không tiện, lại vừa khéo trên đài rải đầy hoa nên xe lăn không thể nào di chuyển. Chỉ có thể trơ mắt nhìn đèn thủy tinh rơi xuống giữa tiếng la hét.
Nháy mắt máu chảy thành sông.
Một hôn lễ hoàn mỹ bỗng chốc biến thành hiện trường vụ án, khách khứa hoảng loạn thì thầm to nhỏ.
Xe lăn bị hư nghiêm trọng trên mặt đất, bánh xe không ngừng xoay tròn, thân thể huyết nhục mơ hồ của Chung Hàn ở bên cạnh, sống chết không rõ. Sở Du Kỳ trợn trừng mắt, cô thật sự không nghĩ tới Chung Hàn sẽ dễ dàng ngã xuống như vậy. Cô từ đầu tới cuối đều sắm vai gián điệp hai mang, vô luận là đối với Lương Dương hay Chung Hàn thì thái độ đều không hơn không lệch. Nói là dựa vào hai bên, kỳ thật cô muốn xem cảnh tượng hai thế lực ngang nhau đấu đến mày chết tao sống, như vậy cô ở giữa trở thành ngư ông đắc lợi. Cho nên khi Lương Dương vào thế yếu, cô âm thầm vì Lương Dương cung cấp manh mối, vì trận phản công này mà rải đường trước để chiếm lấy thế lực của Chung Hàn.
Sở Du Kỳ cho rằng quá trình này cần rất nhiều thời gian cùng công sức, lại trăm triệu lần không ngờ tới Chung Hàn sẽ dễ dàng bị hạ như thế, không cần tới kế hoạch tỉ mỉ mà cô đã tốn công suy nghĩ từ trước.
“Hàn gia!”
“Hàn gia!!”
Tiếng gọi thất thanh đến từ bốn phương tám hướng. Cầm đầu là Thẩm Xuyên vẻ mặt hoảng sợ chạy như bay lại gần rồi lại bị một nhân viên phục vụ xa lạ giành trước tới một bước rồi hai tay cầm súng nhắm vào Chung Hàn và Sở Du Kỳ.
“Không được động!”
Khuôn mặt nhân viên đó bị che bởi khói, một bên mắt bị mái che mất chỉ để lộ mắt phải hung ác nhìn chằm chằm đám người Thẩm Xuyên, thanh âm vang lên lặp lại lần nữa: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Thẩm Xuyên nắm chặt nắm tay, nghiến chặt răng: “Mày là ai?”
“Ai ôi, anh Xuyên thật hay quên mà. Tao là ai mà mày không nhớ rõ?” Gã đột nhiên ngẩng đầu lộ ra một bên mắt trái bị hỏng rồi cười bỉ: “Tuy mặt có hơi thay đổi một chút nhưng con mắt này bị tụi mày làm hỏng thì hẳn là không quên chứ?”
Thẩm Xuyên cau chặt mày, ngữ khí đè nặng: “Mày là Lương Dương?”
“Hahaha!” Gã ngửa mặt cười to, bả vai run bần bật: “Không sai, tao chính là Lương Dương. Vì né tránh sự truy đuổi của tụi mày nên tao phải thay hình đổi dạng. Nhìn cho kỹ đi, mặt tao phải ăn trăm ngàn nhát dao, còn phải 24 giờ bảo trì cảnh giác, không thể an tâm nghỉ ngơi dù chỉ một phút! Tất cả đều là do tụi mày! Là do đám khốn khiếp bọn mày gây ra!”
“Những đêm bị bọn mày dằn vặt không dứt ấy, tao đã thề chỉ cần Lương Dương tao còn sống trên đời một ngày, tao sẽ khiến gia tộc Chung Hàn không được một phút an ổn. Tao muốn báo thù, tao muốn hắn sống không bằng chết! Tao muốn tụi mày phải trả giá cho những đau khổ mà tao phải chịu đựng!”
Lương Dương giống như bị động kinh, nhắm ngay Chung Hàn đang nằm thoi thóp trên sàn nhấc chân dẫm lên rồi nghiền ép, trong miệng không ngừng mắng chửi.
Biểu tình Thẩm Xuyên cực kỳ khó coi, ngón tay cầm súng phát run, lạnh lùng nói: “Lương Dương! Mày dám động một chút nữa tao sẽ khiến mày mất mạng!”
Lương Dương không chút sợ hãi, nghiêng đầu cười: “Anh Xuyên, cảm giác ra sao khi thấy chủ nhân của mình bị chà đạp như chó thế này? Hắn ta đã tàn tạ đến thế này mà mày còn tôn kính gì, không thấy thú vị sao?”
Thẩm Xuyên vẫn bình tĩnh: “Mày câm miệng! Chỉ cần mày dám chạm vào một sợi tóc của Hàn gia, tao sẽ tiễn mày lên Tây Thiên.”
“Hahaha, Thẩm Xuyên ơi là Thẩm Xuyên. Tao nhớ đầu óc mày dùng khá tốt à, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy. Aiz..” Lương Dương làm bộ làm tịch thở dài, tiếp tục nói: “Ngẫm lại xem, là đạn của mày nhanh hay của tao nhanh hơn, mày đưa tao lên Tây Thiên thì tao sẽ đem Hàn gia của mày xuống địa ngục!”
Trạng thái Lương Dương lâm vào điên cuồng, toàn bộ hội trường tràn ngập tiếng cười man rợ của gã.
Sở Du Kỳ sợ gã mất khống chế mà bắn loạn, hướng Lương Dương làm nũng nói: “A Dương, trước đừng chỉa súng vào em nữa, từ từ nói chuyện mà.”
“Mày lăn cho bố, thứ đĩ điếm!” Lương Dương đạp vào bụng Sở Du Kỳ khiến cô ngã trên đất, khinh thường mắng: “Đừng cho rằng tao không biết sau lưng tao mày đã làm gì! Thứ điếm hai mắt, thu thập xong Chung Hàn rồi tao sẽ đ* chết m* mày!”
Lương Dương có cảm giác đã nắm được đại cục trong tay, duy ngã độc tôn, một tay kéo Chung Hàn nửa chết nửa sống lên, cánh tay khóa yết hầu lại, súng đặt trên huyệt thái dương, hướng người phía dưới ra lệnh: “Nghe đây! Không muốn chủ nhân bọn mày chết thì lập tức chuẩn bị súng đạn rồi ngoan ngoãn trả lại địa bàn của tao. Nếu không, một phát bắn chết hắn! Cho bọn mày sau này gọi một xác chết là Hàn gia!”
Gã cho đối phương mấy giây tự ngẫm để bọn họ phân rõ tình huống hiện tại. Nhưng nửa phút trôi qua, dưới đài vẫn an tĩnh dị thường, cả tiếng nói thầm cũng không có. Gã trừng lớn đôi mắt nhìn Thẩm Xuyên im lặng không nói, lại quát một tiếng: “Mẹ nó! Nhanh lên!”
Sau đó vẫn là một màn trầm mặc.
Giờ phút này, Lương Dương bỗng nhiên có cảm giác hoảng loạn cùng chột dạ, tay cầm chặt súng hơn: “Bố mày đé* nói đùa đâu, không chuẩn bị nhanh lên thì tao sẽ nổ súng!”
“Bắn đi.”
Đột nhiên, thanh âm trầm tính mang tính uy áp từ trong đám người vang lên, tiếp theo đám người yên lặng từ lâu tự động tách ra làm hai, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dữ tợn trầm ổn bước vào.
Lương Dương bất tri bất giác lùi về sau một bướng, tâm càng luống cuống hơn, ngữ điệu hơi run rẩy: “Mày, mày là ai?”
Hắn thấp giọng cười: “Sao, chỉ là thay đổi khuôn mặt mà mày cũng không nhận ra sao?”
Lương Dương cả kinh nói: “Sao?”
Người đàn ông kia khịt mũi khinh thường, bàn tay sờ vào trong cổ áo, dùng sức xé rách mặt nạ được làm tỉ mỉ bóc ra, lộ ra khuôn mặt anh tuấn của Chung Hàn.
“Không có khả năng!” Lương Dương nhìn ‘Chung Hàn’ xụi lơ trong lồng ngực mình rồi nhìn lại Chung Hàn đang đứng thẳng ở dưới, mắt trừng lớn không tin được, luôn miệng phủ nhận: “Không có khả năng! Chung Hàn là người tàn tật! Hai chân của hắn mấy năm trước đã bị tao phế bỏ! Không thể được, chuyện này không thể xảy ra!”
Lương Dương giống như bị điên cào cấu da mặt ‘Chung Hàn’, quả nhiên là chính gã đã bị lửa. Dưới mặt nạ quả nhiên là khuôn mặt xa lạ. Gã la lên một tiếng, xoay người kéo Sở Du Kỳ lại, thay đổi con tin, tiếp tục uy hiếp: “Không được nhúc nhích! Nếu không tao sẽ giết chết cô ta! Chung Hàn, mày dám bỏ mặc vợ của mình sao?”
Chung Hàn lắc lắc ngón trỏ, nhẹ nhàng giải thích: “Đầu tiên, tao không đồng ý với chức danh vợ này. Từ đầu hôn lễ tới giờ người cùng Sở tiểu thư tiến vào lễ đường đều không phải tao, chớ nói gì tới vợ hay hôn thê. Còn nữa, mày biết rõ mặt thật của Sở tiểu thư, sao tao có thể không biết. Mày không thể buông tha cô ta, tao tất nhiên sẽ không bỏ qua cô ta. Muốn động thủ, cứ tự nhiên.”
Từ đầu kế hoạch, Chung Hàn đã không nghĩ sẽ tự mình diễn mà tìm một phản đồ có thân hình tương tự hắn thế thân. Từ một khắc tiến vào hội trường, ‘Chung Hàn’ đã không phải là Chung Hàn thật, còn hắn giấu mình trong đám người tùy thời chờ đợi Lương Dương xuất hiện.
Sở Du Kỳ cả người run rẩy, rốt cuộc không chú ý tới hình tượng ưu nhã nữa mà kêu gào oán hận: “Chung Hàn, mày không phải là người!”
Nỗ lực kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Sở Du Kỳ đã tới bước tiến thoái lưỡng nan. Trong đầu còn đang suy nghĩ có đường sống nào không nhưng tên điên Lương Dương sẽ không cho cô cơ hội, gã lập tức cho cô một súng vào bụng rồi ném cô đi như ném rác.
“Hahahaha!”
Lương Dương phát ra tiếng cười, thân thể lắc lư trong không trung, họng súng đen ngòm quét tới quét lui xuống dưới.
“Chung Hàn, mày cho rằng tao sẽ để mày thắng nhẹ nhàng vậy sao? Mày nghĩ tao chỉ có một chiêu này?” nói xong gã móc từ trong áo khoác một chiếc điều khiển từ xa, trên đó có một nút màu đỏ, gã lộ ra nụ cười điên cuồng: “Đừng vọng tưởng có thể toàn thân mà lui, tao chết tụi mày đều phải chôn cùng! Bọn mày từng người đừng mơ mà sống được!”
Chung Hàn nheo mắt lại: “Mày trang bị bom?”
“Sợ? Sợ sao?” Lương Dương đem sự âm trầm dưới đáy mắt Chung Hàn đọc thành hoảng loạn, cười đắc ý: “Sợ thì chuẩn bị đồ tao nói! Sau đó chúng ta coi như xong!”
Chung Hàn khinh bỉ nhếch khóe miệng: “Lương Dương, mày vẫn ngây thơ như vậy.”
Lương Dương ghét nhất loại người dùng thái độ cao cao tại thượng này nói chuyện với gã, đặc biệt là Chung Hàn. Gã gấp tới mức đỏ mắt, lý trí hóa thành hư ảo, khàn giọng rống lên: “Được! Mày không tin? Vậy chúng ta cùng chết!”
Nói xong rồi nhấn mạnh nút màu đỏ.
Trong nháy mắt hội trường lâm vao sự yên tĩnh chết chóc. Năm giây sau, khoang thuyền phát ra tiếng vang lớn, thân tàu nghiêng ngã. Trong tiếng cười của Lương Dương, ít người đã bắt đầu hoảng loạn, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên lần nữa, thân tàu lại vững vàng như cũ, nối gót theo sau không phải tiếng bom oanh tạc mà bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ.
“Này… Này…….”
Ánh sáng pháo hoa nhiều màu xuyên qua cửa sổ chiếu rọi lên gương mặt của Lương Dương, phảng phất như vì cái chết của gã mà nở rộ. Dưới chân gã mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, kế hoạch hỏng bét khiến gã mất đi tự tin.
Hạ Viêm Tu từ nãy tới giờ không thấy bóng dáng lần nữa xuất hiện, đôi tay mang theo quả bom hẹn giờ, tiêu sái ném lên sàn, vỗ vỗ tay: “Mẹ nó, mệt chết tao rồi. Mày nhét bom ở góc xó xỉnh làm cả người tao bẩn thỉu hết rồi.”
“Mày… Mày biết hết rồi?” Lương Dương không phục cắn răng, máu từ khóe miệng chảy xuống.
Chung Hàn gật đầu, lãnh khốc nâng súng lên: “Để mày chết bình yên một chút. Tao nói rồi mà, mày quá ngây thơ.”
Trong ánh mắt Lương Dương rốt cuộc xuất hiện hoảng sợ, đồng tử kịch liệt đong đưa, trong miệng không ngừng thì thầm: “Mày không thể giết tao! Mày không thể giết tao! Mày sẽ hối hận! Mày nhất định sẽ hối hận!”
Ẩn nhẫn nhiều năm chỉ vì giây phút này, Chung Hàn không thể kiềm chế.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, hai tay Lương Dương mở ra, thân thể vì tiếp nhận vô số viên đạn mà lắc lư không vững rồi trở thành cái rổ hình người, ngã xuống đất.
Cỗ máu tươi từ trong miệng gã thoát ra, hồng ti trong mắt khuếch tán ra. Lương Dương nhìn vào hư không, khóe miệng lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa, dựa vào hơi cuối cùng chậm rãi nói: “Mày….. sẽ……. hố….i hận…..”
Khí đoạn người vong.
Lương Dương đã giải quyết xong nhưng trong lòng Chung Hàn vẫn bất an như cũ, hắn cân nhắc di ngôn của Lương Dương, ngón tay bất giác run lên.
“Hàn gia! Hàn gia!”
Thế cục hỗn loạn vừa mới bình ổn, cấp dưới phá cửa vọt vào lại mang theo tin tức càng khiếp sợ hơn.
“Yến thiếu mất tích!”