Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 1

Edit: Điềm Điềm

***********************

Đây rõ ràng là một buổi chiều giữa mùa hè, thời tiết rất khô nóng, Trác Duyên lại cảm thấy cả người mình rét run.

Cậu vặn vòi nước trong nhà vệ sinh nam của trường, trực tiếp úp mặt xuống nước mà rửa, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nỗi đau và sợ hãi đến từ sâu trong tâm hồn cậu.

Dao găm lạnh như băng từng chút từng chút đâm thủng bụng, ngực, cổ của cậu. Ấm nóng của máu tanh, ngõ nhỏ tối tăm đưa tay không thấy năm ngón chứng kiến một lần giết chóc. Cậu đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được cái loại tuyệt vọng như lâm vào vực sâu kinh khủng đó. Người nọ cổ họng khàn khàn, liều mạng đâm dao găm vào cơ thể cậu, rút ra, lại đâm vào.

Trác Duyên không thấy rõ mặt gã, cậu chỉ có thể bất lực vươn cánh tay ra muốn ngăn cản hành động của đối phương. Đầu ngón tay chạm vào cánh tay đối phương, nơi đó hình như có một vết sẹo bỏng lớn…

“Trác Duyên!” Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nam sinh bởi vì tuổi dậy thì mà có vẻ hơi khàn khàn: “Cậu làm sao vậy? Còn đang ở lớp thì cậu đột nhiên nhảy dựng lên lao ra khỏi lớp học, dọa tớ giật mình. Vẻ mặt của cô Lý vô cùng kém, giống như muốn trực tiếp xông vào nhà vệ sinh nam kéo cậu ra ngoài phạt đứng đó.”

Trác Duyên tắt vòi nước, ngẩng đầu lên, mái tóc đen ướt đẫm nước dán chặt vào gương mặt tuấn tú tràn ngập tính công kích của cậu. Giọt nước từ trên mặt cậu trượt xuống, có giọt trực tiếp chui vào cổ áo sơ mi của cậu, có chút gợi cảm: “Xin lỗi, tớ mới gặp ác mộng.”

Ánh mắt của cậu vẫn như cũ, giống như thường ngày mang theo chút kiêu ngạo, nhưng hình như lại có thêm chút trầm tĩnh không rõ.

“Có khăn giấy không?” Trác Duyên lấy tay vuốt mái tóc ướt sũng ra sau, lộ ra gương mặt cực kỳ xinh đẹp của cậu. Hàn Xương chưa từng thấy qua sắc đẹp có khí chất thành thục này. Một đôi mắt to chính trực nhìn hắn, hắn cũng hoảng hốt lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi quần đưa cho cậu.

Trác Duyên lấy một tờ giấy ra lau mặt: “Cậu chạy ra như vậy không sợ cô Lý cũng phạt cậu đứng sao?”

Bộ dạng Hàn Xương không tính là đặc biệt đẹp trai, nhưng có khí chất nam tính. Hắn cắt tóc kiểu húi cua, cười rộ lên trông rất thật thà: “Tớ làm sao có thể để cho anh em đứng một mình được. Hơn nữa, mấy ngày tới là kỳ thi cuối kỳ, cô Lý cũng không nỡ phạt đứng đâu nhỉ?”

Tay Trác Duyên lau nước nhất thời dừng lại, tiếp theo có chút run rẩy, cậu gần như là nín thở hỏi Hàn Xương: “Cậu vừa rồi nói cái gì? Kỳ thi cuối kỳ?”

Hàn Xương thấy sắc mặt cậu không thích hợp nói: “Trác Duyên, cậu bị sao vậy?”

Trác Duyên mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, nắm chặt cổ tay hắn, gắt gao căng thẳng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Hai… hai mươi bốn đó…”

“Bây giờ chúng ta lớp mấy?” Hàn Xương chỉ cảm thấy toàn thân người nhỏ nhắn trước mặt giống như bao phủ một loại tuyệt vọng, như là có cái gì quan trọng không thể cứu vãn được nữa.

“Mười… mười một. Trác Duyên, cậu… có chuyện gì vậy?” Hàn Xương nhìn sắc mặt trắng bệch của người bạn thuở nhỏ, không khỏi thở dài, lộ ra vẻ đau lòng: “Trác Duyên, có phải cậu lại mơ thấy chú dì không?”

Ba mẹ Trác Duyên mất trong tai nạn xe hơi một tháng trước. Trong một tháng này, Hàn Xương trơ mắt nhìn Trác Duyên bởi vì đau lòng quá độ mà gầy đi rất nhiều, hơn nữa thành tích từ trước đến nay không tệ giờ đối với việc học tập cũng không có hứng thú, suốt ngày mê man. Hắn lo lắng cho Trác Duyên, nhiều lần đề nghị Trác Duyên đến nhà mình ở, nhưng đều bị Trác Duyên từ chối.

Hắn hiểu được, Trác Duyên là không muốn làm phiền bọn họ.

“Hàn Xương.” Trác Duyên tỉnh táo lại: “Cảm ơn cậu.”

Cậu không biết mình chỉ là mơ hay là giống như tiểu thuyết trọng sinh hot vào mấy năm sau, thật sự được sống lại. Nếu đây chỉ là một giấc mộng, như vậy giấc mộng này cũng quá chân thực rồi, chân thực đến bây giờ cậu vẫn có thể cảm giác được dao găm ở trong thân thể mình ra vào lạnh như băng. Nhưng nếu như là sống lại, cậu có phải có thể thông qua nỗ lực thay đổi quỹ đạo nhân sinh của mình không? Hoặc là sớm phòng ngừa hung thủ sẽ sát hại mình? Nhưng nếu thật sự là sống lại, vì sao không thể sống lại một tháng trước? Nếu vậy, ba mẹ có lẽ sẽ không bị tai nạn xe hơi, sẽ không chết.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lắc đầu thở dài, giọt nước văng lên vách tường, lưu lại một ít dấu vết nhàn nhạt. Cậu vẫn là quá tham lam rồi, sống lại đối với cậu mà nói đã là số mệnh mở cửa sau cho cậu, cậu làm sao còn dám xa vời cầu xin cái khác?

Hàn Xương cao hơn Trác Duyên nửa cái đầu, hắn đưa tay khoác lên vai Trác Duyên bị ướt nước, giọng điệu rất nghiêm túc: “Trác Duyên, bây giờ cậu còn là học sinh, một mình cậu tớ thật sự có chút lo lắng. Cậu chuyển đến nhà tớ ở đi, cậu cũng không phải không biết tính cách của ba mẹ tớ, bọn họ đều rất thích cậu.”

Kiếp trước Hàn Xương cũng từng nhiều lần mời cậu đến nhà bọn họ ở, nhưng lúc ấy cậu gặp phải chuyện ba mẹ qua đời, lòng tự trọng lại mạnh mẽ, không muốn đi làm phiền người khác, nên không đồng ý. Không lâu sau, gia đình bác cả đến tìm cậu, nói là muốn chăm sóc cậu cho đến tuổi trưởng thành.

Một nhà bác là người thân còn sót lại của cậu trên đời này, Trác Duyên lúc ấy có lẽ là bởi vì khát vọng tình thân, hoặc có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác, cuối cùng đồng ý để bác trở thành người giám hộ của cậu.

Ba mẹ Trác Duyên chết vì tai nạn giao thông, Trác Duyên nhận được một khoản bồi thường lớn, hơn nữa bọn họ còn để lại cho Trác Duyên một công ty. Công ty này là tâm huyết cả đời của ba mẹ Trác Duyên, bọn họ vừa qua đời, Trác Duyên liền kế thừa cổ phần của bọn họ. Nhưng cậu vẫn còn trẻ, không hiểu bất cứ điều gì, trong công ty là bác cả điều hành để giúp cậu quản lý tài sản. Thật không may, một năm sau do cuộc khủng hoảng tài chính nên công ty đã bị phá sản.

Nếu thật sự là như vậy thì thôi, loại nhân tố bất khả kháng này Trác Duyên cũng không trách được một nhà bác cả, nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới, đây lại là một vở kịch do một nhà bác cả tự mình đạo diễn! Mượn lý do của cuộc khủng hoảng tài chính, nói rằng công ty ba mẹ để lại cho cậu đã phá sản! Mà trước cuộc khủng hoảng tài chính, họ cũng đã âm thầm chuyển tài sản của công ty và thành lập một công ty khác với số tiền lấy cắp được.

Trước kỳ thi tuyển sinh đại học của Trác Duyên, bọn họ đuổi Trác Duyên ra khỏi nhà, nếu không có Hàn Xương trợ giúp, có lẽ ngay cả thi đại học cậu cũng không thể tham gia. Bởi vì những nguyên nhân này, cậu thi đại học không phát huy tốt, vào một trường đại học hạng ba, lúc ấy cậu đã bị một nhà bác cả cướp đoạt đến mức cái gì cũng không còn. Cậu không thể không tự mình kiếm tiền tiết kiệm học phí, gấp gáp vượt qua bốn năm đại học, hơn nữa thông qua nỗ lực của mình vài năm sau trở thành luật sư có chút danh tiếng.

Cậu bắt đầu thông qua các đường khác nhau, tìm thấy tất cả các loại vi phạm pháp luật của công ty bác cả, cuối cùng sử dụng những bằng chứng này để phá hủy công ty của họ, và đưa họ vào tù với tội danh liên quan đến tội phạm kinh tế.

Chẳng lẽ là sau khi bọn họ ra tù tìm người giết mình báo thù? Nhưng khi cậu chết, hình phạt của bọn họ chưa xong, không có khả năng chạy ra giết cậu, như vậy, người giết cậu sẽ là ai đây? Người đàn ông với một vết sẹo bỏng lớn trên cánh tay là ai?

“Trác Duyên, Trác Duyên, cậu lại mất hồn nữa rồi à?” Hàn Xương thở dài, từ sau khi chú và dì qua đời, cậu ấy luôn mất hồn như vậy.

Trác Duyên ném khăn giấy trong tay đã thành quả bóng vào thùng rác, cười với Hàn Xương: “Hàn Xương, chuyện này rồi nói sau, chúng ta về phòng học trước đi.”

Hàn Xương cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn có ý không rõ ràng, có chút mê người, còn có chút lạnh lùng. Hắn xưa nay biết cậu lớn lên rất đẹp, nhưng bộ dạng trước mắt này giống như hơn trước rất nhiều, may mà chính mình nhìn thấy, nếu bị những nữ sinh kia nhìn thấy, chỉ sợ hai mắt lại bốc lên trái tim hồng phấn.

Lúc Trác Duyên chết mới hai mươi sáu tuổi, hiện tại trở lại mười sáu tuổi, trẻ hơn mười tuổi. Đi trên hành lang trường học đã lâu không thấy, cậu đột nhiên cảm thấy cảnh tượng kiếp trước thật sự chỉ là một giấc mơ, mà trong mơ mình chính là một kẻ thất bại tr4n trụi. Lần này làm lại một lần nữa, cậu không muốn làm kẻ thất bại như vậy!

Vì vậy, điều quan trọng nhất bây giờ là nhặt ý chí học tập lên!

Mang tóc ướt sũng trở lại lớp học, chủ nhiệm lớp Lý Như đang giảng toán trên bục giảng, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Trác Duyên như vậy, cơn giận dữ cũng đã tiêu tan hơn phân nửa, cô cũng biết ba mẹ đứa trẻ vừa mới qua đời nên cũng có thêm chút bao dung.

“Hai người các em đều vào đi.” Cô tiếp tục bài giảng mà không nói gì thêm.

Trác Duyên tìm kiếm một chút, từ hàng ghế thứ hai tìm được chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của Hàn Xương ở ngay phía sau cậu.

Cậu đã có ý định lắng nghe bài giảng một cách cẩn thận, nhưng đây là toán học mà cậu đã không chạm vào trong gần mười năm, giờ đây cậu hoàn toàn không hiểu gì cả.

Nhưng mà cậu cũng không đau khổ bao lâu tiếng chuông tan học liền vang lên, cậu nhìn thấy các bạn trong lớp đều đang thu dọn túi xách, lúc này mới hiểu được đây là tan học.

“Trác Duyên! Trác Duyên!” Ngay sau khi cậu thu dọn cặp sách xong, ngoài cửa phòng học liền có người gọi cậu. Trác Duyên ngẩng đầu lên nhìn lại, à, đây không phải là anh họ Trác Viễn Hàng bề ngoài thân cận với mình, sau đó trở mặt không nhận người sao? Cũng đúng, đã gần một tháng rồi, bác cả nên đến tìm mình nói chuyện.

Hàn Xương khoác vai Trác Duyên: “Anh họ của cậu đang học ban 1 à?”

Trác Duyên nhếch khóe môi lên, tóc trước trán còn có chút ướt rũ xuống vài sợi, có vẻ có chút lười biếng cùng tùy hứng. Cậu ngước mắt nhìn về phía Trác Viễn Hàng đi tới trước mặt cậu: “Anh họ, tìm tôi có việc gì?”

Trác Viễn Hàng bộ dạng rất thanh tú, có một loại khí chất thư sinh mặt trắng, ở trường cũng rất được hoan nghênh, ánh mắt ôn hòa của gã nhìn Trác Duyên có chút chật vật, cười như một anh trai hàng xóm: “A Duyên, tối nay đến nhà anh ăn cơm đi. Ba có chuyện muốn nói với em.”

Trác Duyên xách cặp sách lên, đưa tay vuốt tóc che mắt một lần nữa, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp rất dễ khiến người ta đỏ mặt tim đập: “Anh họ, để tôi nghĩ một chút đã.”

Trác Viễn Hàng không khỏi nhíu mày: “A Duyên, ba mẹ đều ở nhà chờ em, em muốn bao lâu?”

Dù sao gã vẫn còn trẻ tuổi, có một số cảm xúc lộ ra quá rõ ràng. Trác Duyên nhìn vẻ mặt có chút không kiên nhẫn của gã, mỉm cười với gã: “Chờ đến cổng trường, tôi sẽ nói cho anh biết đáp án.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment