Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 43

Edit: Điềm Điềm

**********************

Thế hệ đầu của Kinh Cức đã tạo ra một làn sóng cuồng nhiệt trong kỳ nghỉ hè này. Trước đó, không ai có thể ngờ rằng người thanh niên từ thành phố B này mang theo đội ngũ trẻ tuổi của mình trong một thời gian ngắn lại gây ra một sự chấn động lớn như vậy ở thành phố C. Và sự rầm rộ này vẫn đang không ngừng lấy thành phố C làm trung tâm, khuếch tán ra bên ngoài, cho đến khi thịnh hành trên toàn quốc.

Mấy ngày nay Lục Kinh bận rộn đến mức chân không chạm đất, có đôi khi trực tiếp ngủ ở trong công ty. Trác Duyên đã gần một tuần không gặp anh.

Kể từ lần cuối cùng gặp phải chuyện như vậy ở KTV, Chương Mân và bọn họ gần gũi hơn rất nhiều, cũng theo bọn họ đi học võ.

“Trác Duyên, hôm nay tôi đến nhà cậu ăn cơm được không?” Trong giờ học Chương Mân chạy tới tìm Trác Duyên, trông mong nhìn cậu: “Gần đây công ty của ba tôi gặp phải một số chuyện, thường xuyên không ở nhà, tôi cũng không biết làm…”

Hàn Xương đẩy hắn ta sang một bên, tức giận nói: “Vậy thì tự học, người lớn như vậy còn coi mình là trẻ con!” Hắn cảm thấy Chương Mân này so với trước kia càng thêm không biết xấu hổ.

Chương Mân “hừ” một tiếng, trợn trắng mắt một cái: “Cậu còn không giống sao, mỗi ngày đều ăn chực uống chực, so với tôi cũng không khá hơn là bao!”

Hàn Xương lập tức không còn gì để nói, hắn quả thật thường xuyên đến nhà Trác Duyên ăn cơm, nhưng bọn Trác Duyên cũng sẽ thường xuyên đến nhà hắn ăn cơm, Chương Mân ngoại trừ bán thảm còn có thể làm gì?

Trác Duyên buông khăn lau mồ hôi xuống: “Phải tính phí, một bữa cơm dựa theo giá thị trường, 10 tệ.”

Hàn Xương cười he he: “Có nghe thấy không?”

Chương Mân thở dài một hơi: “Một chút tình cảm bạn học cũng không có, trên người tôi thật sự không có tiền.”

“Cậu coi chúng tôi là đồ ngốc sao?” Hàn Xương cũng không tin lý do của hắn ta: “Ba cậu mở công ty, tốt xấu gì cậu cũng là phú nhị đại chứ? Làm thế nào cậu có thể không có tiền được?”

“Không gạt các cậu, ba tôi đã lâu không cho tôi tiền tiêu vặt, ông ấy nói gần đây công ty có chút khó khăn, ông ấy bận rộn chuyện của công ty, nào có thời gian trông chừng tôi chứ?” Chương Mân cô đơn cúi đầu.

Trác Duyên đại khái đoán được một ít nguyên nhân. Cách cuộc khủng hoảng tài chính chưa đầy một năm, thị trường đã xuất hiện vấn đề, nhưng hiện tại loại vấn đề này còn chưa bộc phát ra, đợi đến khi bộc phát ra cũng không thể vãn hồi. Đây là quy luật thị trường, cậu tuy rằng biết nguy cơ sắp tới, cậu cũng không có cách nào nói cho mọi người biết, mặc dù nói cho họ, cũng không có cách nào tránh được.

Nhưng mà quốc gia xem như là tốt rồi, chính phủ cấp lực, bị tập kích không lớn như các quốc gia khác. Thị trường không có trầm lắng như vậy, một số doanh nghiệp vẫn có không gian sinh tồn, cái này phải xem sức sống của chính họ.

“Được rồi, vậy trước tiên cho thiếu đó.” Trác Duyên không quan tâm mấy bữa cơm, cậu chỉ không muốn Chương Mân cảm thấy đồ vật quá dễ dàng đến tay mà thôi.

Sự kiện KTV lần trước thật ra là cảnh sát đang truy bắt tội phạm xã hội đen, không nghĩ tới KTV này lại liên quan đến các băng đảng. Sở dĩ Trác Duyên không biết là bởi vì vài năm sau KTV này đóng cửa không tồn tại, cho nên trong hồ sơ căn bản cũng không có đề cập tới.

Thành phố C bình thản bên ngoài trào ngầm bên trong trên cơ bản không ảnh hưởng đến người dân. Cảnh sát căn cứ vào thông tin trên thư cung cấp phá được một ổ nhóm khác, trong công tác chống lại thế giới ngầm đã đạt được tiến bộ đột phá. Hàn Minh ngày đêm tăng ca, tuy rằng thân thể mệt mỏi, nhưng tình trạng tinh thần vô cùng tốt. Bọn xã hội đen này đã kiêu ngạo rất nhiều năm, lần này rốt cục có thể đưa bọn họ ra trước công lý, đây đương nhiên là một chuyện đáng mừng.

Đầu tháng tám, tiền bồi thường giải phóng mặt bằng đã được giải ngân, anh em Đỗ Dần cũng từ nhà Trác Diên chuyển ra ngoài, ở trường học tìm một căn nhà thuê, thời hạn thuê một năm.

Trác Duyên và Hàn Xương mỗi ngày đều đến nhà Đỗ Dần học thêm, hiệu quả hơn một tháng vẫn rất lớn. Trác Duyên trên cơ bản hiểu được hết những điểm kiến thức trung học, thời gian còn lại chính là củng cố.

“Yến Tử, cậu vừa mới nói chuyện gì với Đỗ Dần đó?” Hàn Xương nghe Trác Duyên cùng Đỗ Dần ở đó thảo luận chuyện mình nghe không hiểu, trong lòng có chút buồn bực.

Trác Duyên dừng một chút, thật ra cậu có chút khó xử. Bởi vì kiếp trước cậu không biết Đỗ Dần, mà bây giờ từ trên người Đỗ Dần cũng thấy được một chút bóng dáng lúc trước của mình, cho nên muốn trợ giúp và bồi dưỡng Đỗ Dần.

Nhưng Hàn Xương thì khác.

Hàn Xương ở kiếp trước là cảnh sát, từ nhỏ hắn đã sùng bái chú Hàn, cho nên vẫn coi cảnh sát là ước mơ nghề nghiệp của hắn. Kiếp trước Hàn Xương cũng thực hiện được ước mơ của mình, trong mắt Hàn Xương, hắn có thể không có tiền, nhưng hắn không thể không đi bắt kẻ xấu.

Trác Duyên không phải không nghĩ tới việc để Hàn Xương gia nhập sự nghiệp của mình. Hàn Xương là một người anh em rất trọng nghĩa khí, đáng tin cậy, nếu Hàn Xương có thể cùng bọn họ khởi nghiệp, cậu vui vẻ còn không kịp. Nhưng cậu lo lắng một vấn đề, chính là Hàn Xương muốn làm cảnh sát, nếu như hiện tại cậu và Hàn Xương đề cập đến chuyện này, Hàn Xương có thể bởi vì tình anh em giữa bọn họ mà từ bỏ lý tưởng của mình, Trác Duyên cũng không muốn bởi vì mình mà hủy hoại nguyện vọng của Hàn Xương.

Hàn Xương có thể suy nghĩ cho cậu, cậu đương nhiên cũng phải suy nghĩ cho Hàn Xương một chút.

“Yến Tử, sao lại không nói lời nào?” Hàn Xương cảm thấy có chút bi thương, luôn cảm giác mình bị hai người vứt bỏ.

Trác Duyên suy nghĩ một chút, vẫn hỏi: “Tràng Tử, tớ nhớ trước kia cậu đã nói với tớ, sau khi cậu lớn lên muốn làm cảnh sát đúng không?”

Hàn Xương gật đầu.

“Vậy ngoại trừ làm cảnh sát, còn muốn làm cái gì khác hay không?”

Hàn Xương ngồi xuống bên cạnh cậu, suy nghĩ một chút: “Còn có cưới vợ, sinh con, hiếu kính ba mẹ?”

Trác Duyên bật cười: “Tớ hỏi không phải cái này, tớ hỏi ý tưởng nghề nghiệp khác kìa.”

Hàn Xương cúi đầu: “Thật ra tớ cũng không biết.” Hắn dường như không có gì khác ngoài ý tưởng này.

“Có phải vì ba cậu là cảnh sát, cho nên mới bị ảnh hưởng không?” Đỗ Dần bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn.

Theo cậu ta thấy, Trác Duyên bởi vì quá quan tâm đến suy nghĩ của Hàn Xương nên không rõ. Nếu Hàn Xương kỳ thật căn bản không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì thì sao? Có lẽ Hàn Xương chỉ vì sự hun đúc của ba mình mới có thể nảy sinh ý tưởng như vậy? Tất cả những điều này đều có thể.

Hàn Xương ngây ngẩn cả người.

Kỳ thật chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Giống như lúc còn học tiểu học, thầy giáo hỏi bọn họ sau khi lớn lên muốn làm cái gì, có bạn nhỏ nói làm nhà khoa học, có bạn nhỏ nói làm giáo viên, chính hắn nghĩ đến ba, nên nói làm cảnh sát. Như vậy, hắn rốt cuộc có phải thật sự yêu thích nghề nghiệp này hay không? Hay là chỉ vì muốn được ba khen ngợi mới có thể lựa chọn như vậy?

“Tôi… Tôi không biết.” Hắn uể oải, ngơ ngác nhìn hai người.

“Vậy đi, hỏi cậu một câu thực tế một chút.” Trác Duyên đại khái biết tâm tư của Hàn Xương: “Cậu học đại học định điền vào chuyên ngành nào?”

Hàn Xương lắc đầu, hắn thật sự không nghĩ tới, có thể thi đậu đại học coi như không tồi rồi.

“Vậy cậu có thứ mình thích không?”

Hàn Xương gãi đầu: “Tớ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp.”

Trác Duyên không khỏi nở nụ cười: “Quên đi, ngay cả sinh viên tốt nghiệp đại học cũng rất mờ mịt đối với công việc, huống chi là cậu? Vậy, cậu có bao nhiêu tiền tiêu vặt trong tay?”

Điều kiện gia đình nhà họ Hàn tuy rằng chỉ là bình thường, nhưng thân thích nhà mẹ đẻ Trương Lệ coi như có tiền, tiền mừng tuổi hàng năm của Hàn Xương không ít, chuyện này Trác Duyên biết.

“Tớ cũng không rõ, có thể có khoảng mười ngàn đồng đi.”

Mười ngàn đồng đối với một học sinh trung học bình thường mà nói đã đủ rồi, Trác Duyên gật đầu: “Có nghe nói qua cổ phiếu đầu cơ không?”

“Có nghe qua.” Đôi mắt Hàn Xương đột nhiên sáng lên: “Mẹ tớ rất thích cái này, nhưng mà ba tớ hình như không thích lắm, nói là đầu cơ trục lợi, còn có nguy hiểm, có rất nhiều người đầu cơ cổ phiếu táng gia bại sản sau đó nhảy lầu. Yến Tử, cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Tớ và Đỗ Dần định đi thị trường chứng khoán thử xem, cậu có muốn cùng đi không? Lỗ thì tính là của tớ, kiếm được tính là của cậu, thế nào?” Trác Duyên cũng biết Hàn Xương không có hứng thú với những thứ này, nhưng cậu có thể giúp Hàn Xương kiếm chút tiền tiêu vặt, ừm, cũng có thể nói là vốn cưới vợ.

“Yến Tử, có phải cậu thiếu tiền không? Thiếu tiền trực tiếp nói với tớ, tiền mừng tuổi của tớ dù sao cũng không cần.” Hàn Xương cảm thấy cái loại thị trường chứng khoán này quá huyền bí, nếu bồi thường vốn Yến Tử chẳng phải là đau lòng chết mất sao?

“Tràng Tử, tớ không phải thiếu tiền, nói với cậu như vầy đi.” Trác Duyên nghiêm túc: “Tớ muốn cùng Đỗ Dần khởi nghiệp, hiện tại dự định trước khi tốt nghiệp trung học kiếm được chút vốn khởi nghiệp, đơn giản như vậy thôi.”

Hàn Xương choáng váng, làm sao có thể cảm giác được phong cách của anh em hắn đột nhiên thay đổi rồi? Rõ ràng vừa rồi bọn họ mới cùng nhau xem sách giáo khoa trung học, làm đề toán trung học, sao một giây sau lại biến thành hai tinh anh xã hội vậy? Điều này thật khủng khiếp! Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý của những lời mà Chương Mân nói, Yến Tử và Đỗ Dần không phải là người cùng đường với họ.

“Yến Tử, Đỗ Dần, các cậu phải suy nghĩ cẩn thận đó.” Hàn Xương cảm thấy mình không có lập trường phản đối bọn họ, bởi vì so sánh với bọn họ, hắn quả thật còn quá ấu trĩ. Khi bọn họ tính toán cho tương lai, chính hắn ngay cả đại học muốn vào chuyên ngành gì cũng không biết.

“Mười ngàn đồng của cậu tuy rằng không nhiều lắm, nhưng muỗi có nhỏ cũng là thịt, nói không chừng đợi đến năm sau sẽ tăng gấp mười mấy, mấy chục lần, cậu có muốn hay không?”

“Yến Tử, mười ngàn đồng này coi như là tớ đưa cho cậu, cậu không cần đưa lại cho tớ.” Thấy Trác Duyên lộ ra vẻ mặt không đồng ý, Hàn Xương đành phải đổi giọng: “Mượn cũng được, chờ khi nào cậu kiếm được tiền thì đưa lại cho tớ.”

Trác Duyên cười cười: “Thật sự là một kẻ ngốc.”

Nếu sau này Hàn Xương tìm thấy điều hắn thích làm, cậu sẽ hỗ trợ hắn hết mình.

“Tôi sẽ mua một cái máy tính.” Đỗ Dần cảm thấy lấy được tiền không phải là để tiết kiệm, mà là phải tiêu đúng chỗ. Cậu ta và em gái trước kia không có điều kiện, hiện tại có, phải theo kịp bước chân của thời đại. Huống hồ, giao dịch thị trường chứng khoán thông qua thao tác trên mạng càng thêm thuận tiện hơn.

“Được.” Trác Duyên rất đồng ý: “Đợi lát nữa mặt trời lặn một chút chúng ta sẽ đi vào trong trung tâm mua sắm xem thử.”

Hàn Xương đối với nội dung nói chuyện không để ý tiền tài của bọn họ đã chết lặng. Phải biết rằng hiện giờ máy tính bán rất mắc, nhà người bình thường căn bản sẽ không đi mua đồ này, hoặc nên nói là không có ý nghĩ này, cảm thấy đây là một thứ xa xỉ, hơn nữa còn không dùng được.

Lúc 4 giờ chiều, họ dự định đi đến trung tâm mua sắm, bởi vì Đỗ Vi không muốn đi ra ngoài, nên cô ở lại nhà.

Đỗ Dần cũng có xe đạp của mình, ba người đạp xe đến trung tâm thương mại gần đó, bên trong trung tâm thương mại có quầy chuyên bán máy tính, Hàn Xương nhìn giá niêm yết, cảm thấy có chút dọa người.

Nhân viên quầy nhìn thấy hình dáng học sinh của họ, cũng không quá nhiệt tình, chỉ mỉm cười và trả lời câu hỏi của họ. Máy tính ngày nay đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, thị trường đã xuất hiện máy tính xách tay, nhưng tương đối hiếm, nhiều hơn là loại máy tính để bàn.

Máy tính để bàn cũng có sự khác biệt, một số màn hình phía sau lưng đặc biệt lớn, một số mỏng hơn rất nhiều, tất nhiên, cái sau giá cao hơn.

Từ góc độ của Trác Duyên, hiện tại Đỗ Dần tốt hơn vẫn nên dùng máy tính để bàn, đương nhiên lựa chọn cuối cùng vẫn là phải xem chính Đỗ Dần.

Đỗ Dần cuối cùng đã chọn loại máy tính để bàn có màn hình mỏng hơn.

Cửa hàng để nhân viên giúp bọn họ mang máy tính trở về lắp ráp xong liền rời đi, Hàn Xương vẻ mặt mới lạ nhìn Đỗ Dần ngồi chơi ở đó: “Tôi có thể thử không?”

Đỗ Dần nhường ghế cho hắn.

“Còn phải đi kết nối mạng nữa.” Đỗ Dần nhìn Trác Duyên: “Ngày mai lại đi.”

Trác Duyên đang cầm ly nước uống, nghe cậu ta nói như vậy thì gật đầu, lúc này điện thoại di động trong túi quần vang lên, cậu lấy ra nhìn, là Tống Nham.

Bọn họ hình như không có giao thiệp gì, số điện thoại là lưu lại từ lần gặp mặt duy nhất.

“Anh Tống.”

Tống Nham bên kia hình như có chút gấp gáp, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Duyên, bây giờ cậu có rảnh không? Lục Kinh hiện tại đang ở bệnh viện nhân dân số 1. Trong công ty còn có một đống chuyện khẩn cấp đang chờ anh đi xử lý, anh thật sự là không có thời gian ở chỗ này, cậu có thể tới đây hay không…”

Trác Duyên trong lòng hoảng hốt, đầu óc lại cực kỳ thanh tỉnh: “Tôi lập tức đi qua.”

Cậu nói một tiếng với ba người rồi lập tức ra cửa, cũng không đạp xe, trực tiếp ngăn một chiếc xe taxi lại.

Bệnh viện nhân dân số 1 cách nơi này không gần cũng không xa, nhưng Trác Duyên lại cảm thấy tài xế lái xe quá chậm: “Chú ơi, có thể lái nhanh một chút được không ạ?”

Người lái xe cũng hiểu tâm trạng của cậu, nhưng trên đường thành phố cũng không thể lái xe quá nhanh, “Tôi sẽ cố gắng, chàng trai trẻ đừng vội vàng ha.”

Trong tay Trác Duyên nắm chặt điện thoại di động, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Cậu không rõ tại sao Lục Kinh lại đột nhiên được đưa đến bệnh viện, trong mắt cậu, Lục Kinh vẫn luôn mạnh mẽ vô cùng, ngay cả lúc chân bị thương cũng chỉ nhíu mày.

Cậu rất lo lắng, loại lo lắng này kéo dài đến khi cậu nhìn thấy Lục Kinh.

Tống Nham dẫn cậu đứng bên cạnh giường bệnh của Lục Kinh: “Cậu ấy còn chưa tỉnh, nếu không anh cũng sẽ không gọi cậu tới xem truyền dịch. Tiểu Duyên, chờ anh xử lý xong chuyện của công ty rồi sẽ lại đây.”

“Anh Tống, anh Lục xảy ra chuyện gì vậy?” Trác Duyên nhìn hai gò má gầy gò của Lục Kinh cùng sắc mặt tiều tụy, trong lòng cảm thấy có một bàn tay hung hăng túm lấy, buồn bực đến mức cậu khó chịu.

“Bác sĩ nói đại khái là mệt mỏi quá độ, ai, anh còn phải đến công ty đây, cậu ở đây xem chừng đi, để cho người khác đến anh cũng không yên tâm.”

Trác Duyên gật đầu.

Sau khi Tống Nham rời đi, Trác Duyên mang một cái ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, hai tay nâng cằm lẳng lặng nhìn Lục Kinh.

Trong ấn tượng kiếp trước của cậu, Lục Kinh bất luận đi tới đâu cũng không thể bỏ qua, khí thế mạnh mẽ của anh đủ để người ta không dám khinh thường. Nhưng một người đàn ông mạnh mẽ như vậy hiện giờ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Trác Duyên có chút đau lòng.

Không ai mạnh mẽ tuyệt đối, Lục Kinh bất quá mới hai mươi hai tuổi, công ty Kinh Cức thành công, nhưng anh lại bởi vậy mà mệt mỏi. Trẻ tuổi lại liều mạng như vậy, trách không được nhiều nhân tài ưu tú đều nguyện ý đi theo anh cùng nhau khởi nghiệp.

Nghe nói vốn khởi nghiệp của Lục Kinh không có một xu của nhà họ Lục, trước kia anh đã dựa vào trí tuệ của mình để kiếm tiền, hơn phân nửa vốn đăng ký của công ty Kinh Cức đều là tiền anh kiếm được, còn lại là Tống Nham và những người khác góp vốn.

Người khác hiện tại không biết ngày sau công ty Kinh Cức sẽ lớn mạnh, nhưng Trác Duyên tận mắt chứng kiến đế chế thương nghiệp này quật khởi và phát triển. Trong mắt người bình thường, mỗi một bước đi của Lục Kinh trông rất thuận lợi, trước kia cậu cũng cho rằng như vậy, nhưng hiện tại cậu cảm thấy mình sai rồi, Lục Kinh sở dĩ thành công, là bởi vì anh nỗ lực nhiều hơn những người khác.

Người này, hiện giờ càng làm cho cậu khâm phục.

Người vẫn mạnh mẽ bỗng nhiên yếu ớt, chỉ làm cho người ta càng thêm đau lòng.

Lục Kinh một mực ngủ say, anh giống như muốn bù đắp lại hết sự thiếu ngủ trong khoảng thời gian này.

Lúc Trác Duyên thông báo y tá đổi thuốc, Đỗ Dần và Hàn Xương hai người xách hộp cơm tới, Trác Duyên vì không muốn ầm ĩ đến Lục Kinh nên ra khỏi phòng bệnh.

“Yến Tử, cậu chắc là đói bụng rồi, đây là cơm Đỗ Dần nấu, có cá cậu thích ăn.” Hàn Xương hạ giọng, “Anh Lục thế nào rồi? Có chuyện gì vậy?”

Trác Duyên lắc đầu: “Chỉ là quá mệt mỏi thôi, hiện tại đang ngủ.”

Hàn Xương có chút thổn thức: “Quản lý một công ty cũng quá vất vả rồi, Yến Tử, vậy buổi tối cậu còn ở bên này không?”

Trác Duyên nhanh chóng ăn cơm: “Ừ” một tiếng.

Hàn Xương là đồng bọn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên nhận thấy tâm tình Trác Duyên không tốt, ngồi bên cạnh Trác Duyên an ủi: “Yến Tử, cậu đã nói rồi, anh Lục chỉ là quá mệt mỏi thôi, không có chuyện gì, cậu đừng khó chịu.”

Trác Duyên cười cười, trong hốc mắt tựa như có chút sương mù, nhưng thoáng qua rồi biến mất: “Ừm, không khó chịu.”

Trác Duyên kỳ thật cũng không biết vì sao mình khó chịu như vậy, nhưng trong lòng cậu nghẹn đến hoảng hốt, có một luồng khí vẫn bịt kín ngực, đau đớn vô cùng.

Cơm nước xong, cậu khuyên hai người trở về, Hàn Xương cùng Đỗ Dần bất đắc dĩ đành phải xách hộp cơm rỗng rời đi.

Trác Duyên vẫn trông coi Lục Kinh, giữa chừng thay thuốc vài lần, mãi cho đến hơn chín giờ tối, Lục Kinh tỉnh lại, anh nhìn thấy Trác Duyên bên cạnh giường bệnh, câu đầu tiên chính là: “Sao cậu lại tới đây?”

Trác Duyên trong lòng còn nghẹn một hơi, không trả lời anh, chỉ hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Lục Kinh cũng không nghĩ tới lần này lại đột nhiên ngất đi, nhìn thấy lo lắng trong mắt Trác Duyên, anh cảm thấy có chút áy náy, còn có chút vui vẻ mơ hồ: “Tôi không có việc gì.” Anh nhìn ống truyền dịch, ngồi dậy định xuống đất.

Trác Duyên lập tức đứng lên: “Có phải anh muốn đi vệ sinh không?” Cậu đi tới lấy giá truyền dịch cho Lục Kinh, giơ cao lên: “Tôi đi cùng anh.”

Lục Kinh không từ chối.

Bởi vì chỉ là truyền dịch bình thường, Lục Kinh cũng không có thay quần áo bệnh nhân, trên người anh còn mặc quần áo hôm nay đi làm. Nói cách khác, lát nữa tự anh có thể không có cách nào một mình hoàn thành động tác thắt lại thắt lưng.

Đi vào phòng vệ sinh, Lục Kinh đặt tay lên thắt lưng, sau đó dừng động tác lại. Nếu đứng bên cạnh là Tống Nham, anh có thể hoàn toàn không có băn khoăn, nhưng đối mặt với Trác Duyên, anh có chút chần chờ.

“Có chuyện gì vậy? Nó bất tiện sao? Anh có muốn tôi giúp anh không?” Trác Duyên thấy anh không có động tác, liền vươn tay kia định hỗ trợ.

Lục Kinh dưới tình thế cấp bách, một tay mở thắt lưng ra: “Không có việc gì, tôi làm được.”

Trác Duyên có chút lúng túng rụt tay về.

Lục Kinh kéo khóa kéo ra, dừng một chút: “Cậu có thể quay lại được không?”

Trác Duyên sửng sốt, trong nháy mắt cảm thấy trên mặt nóng lên, sau đó không nói một lời quay lại, đưa lưng về phía Lục Kinh. Ngay sau đó, phía sau truyền đến một trận tiếng nước, ở trong phòng vệ sinh yên tĩnh này đặc biệt xung kích thính giác của người khác. Thẳng đến khi tiếng nước không còn nữa, phía sau truyền đến tiếng ma sát quần áo, Trác Duyên mới ra vẻ bình tĩnh quay người lại: “Có muốn tôi hỗ trợ không?”

Sau đó hai người đều ngây dại, bởi vì Lục Kinh còn chưa bỏ cậu em của mình vào trong quần l0t, mà là đang trong quá trình để vào, nói cách khác Trác Duyên đã nhìn thấy hết.

Trong nháy mắt đó cậu chỉ cảm thấy đầu mình sắp bốc khói, cậu dùng sự tập trung mạnh mẽ mới làm cho mình trông bình thường không thể bình thường hơn nữa: “Một tay của anh có phải là bất tiện lắm không? Tôi sẽ giúp anh.”

Mẹ kiếp! Tại sao cậu lại nói những lời này?! Cậu đây là làm cho việc càng thêm xấu hổ mới chịu nhỉ?

Lục Kinh nhìn qua bình tĩnh hơn cậu rất nhiều: “Không cần, tôi tự mình làm được.” Nhưng nếu Trác Duyên chú ý, sẽ phát hiện tay anh có chút run rẩy. Anh nhanh chóng xử lý tốt cậu em hóng mát, cho dù vị trí không đủ thoải mái, anh cũng mặc kệ, trực tiếp ke0 khóa qu4n lên, mãi đến khâu cuối cùng, Trác Duyên mới làm, toàn bộ quá trình hai người không nói gì nữa.

Lục Kinh đi đến bồn rửa tay vừa rửa tay vừa hỏi: “Là Tống Nham gọi cậu tới đây sao?”

“Ừm.”

“Thời gian không còn sớm nữa, cậu về trước đi, tôi liên lạc với Tống Nham một chút là được.” Thật ra Trác Duyên ở đây anh rất vui vẻ, anh chỉ lo lắng Trác Duyên chán ghét mình.

“Dù sao tôi cũng không có chuyện gì, cũng không cần làm phiền anh Tống, công ty quan trọng hơn.” Trác Duyên cúi đầu đếm những giọt nước bị văng lên bồn rửa tay, buồn bực trả lời.

“Thực xin lỗi.”

“Hả?” Trác Duyên kinh ngạc ngẩng đầu, là cậu nghe lầm sao?

Con ngươi đen nặng nề của Lục Kinh dưới ánh đèn mờ nhạt trong toilet càng thêm thâm thúy: “Tối hôm đó tôi uống say, đầu óc không rõ, làm chuyện không tốt với cậu, tôi rất xin lỗi.”

Có nghĩa là… Nụ hôn đó à?

Trác Duyên rũ mí mắt xuống, thấp giọng cười: “Không có việc gì.” Người như Lục Kinh đại khái sẽ cảm thấy kinh tởm, phải không? Cũng đúng, chỉ là sau khi say rượu ngoài ý muốn, cậu quả thật quá mức để ý.

“Có đói không? Tôi ra ngoài xem có gì ăn không.” Cậu một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kinh, ổn định tâm trạng: “Tôi đưa anh về phòng bệnh trước, sau đó đi mua cho anh.”

Lục Kinh được tha thứ nhưng cũng không cảm nhận được niềm vui sướng, anh nhìn chằm chằm lông mi của Trác Duyên, nhịn xuống xúc động muốn đưa tay sờ một chút: “Không cần, bình nước này sắp xong rồi, chờ xong chúng ta liền về nhà.”

“Được.”

Lục Kinh vốn cảm thấy thân thể mình không có chuyện gì, còn muốn đến công ty, nhưng nghĩ đến Trác Duyên buổi tối trở về không an toàn, liền bỏ đi ý niệm trong đầu.

Hai người về đến nhà, Trác Duyên đi vào phòng bếp: “Anh đi tắm trước đi, tôi đi nấu cháo một chút.”

“Trác Duyên.” Lục Kinh gọi cậu lại.

Trác Duyên quay người lại: “Sao thế?”

Lục Kinh lại lắc đầu: “Không có gì.”

Lục Kinh tắm rửa xong, cảm thấy tinh thần càng phấn chấn, anh gọi điện thoại cho Tống Nham rồi đến thư phòng bắt đầu xử lý công việc. Trác Duyên chiên trứng gà xong thì thấy đèn thư phòng sáng lên.

Vừa mới khỏe xong một chút liền bắt đầu làm việc, liều mạng à?

“Anh Lục.” Cậu đứng bên ngoài thư phòng nhìn Lục Kinh, một tay bưng trứng gà, tay còn lại bưng một ly nước lọc: “Ăn một chút lót bụng đi.”

Lục Kinh nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Vất vả rồi, để lên bàn trước đi, đợi lát nữa tôi ăn.” Tay anh lúc nói chuyện căn bản là chưa từng rời khỏi bàn phím.

Trác Duyên trầm mặc nhìn anh vài giây, chỉ cảm thấy từ lúc nhận được điện thoại của Tống Nham, lo lắng cùng tức giận tồn đọng trong lòng rốt cục không khống chế được bị mình ném ra ngoài.

“Lục Kinh, anh có thể coi trọng cơ thể mình không?” Cậu nói xong trực tiếp đặt đĩa cùng bát trong tay lên trên bàn bên cạnh cửa: “Cháo đã xong đừng quên ăn, tôi về phòng trước.” Cậu xoay người rời đi.

Lục Kinh ngây ngẩn cả người, vài giây sau mới ý thức được mình vừa rồi làm chuyện ngu xuẩn gì, anh lập tức đứng dậy lao ra khỏi thư phòng, một tay giữ chặt Trác Duyên đang chuẩn bị lên cầu thang: “Xin l…”

Hốc mắt đỏ bừng của thiếu niên trước mặt đột nhiên hiện ra trước mặt anh, làm cho anh căn bản là nói không nên lời, cổ họng anh cực kỳ khó chịu.

**********************

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment