Người Giám Hộ, Xin Phê Chuẩn

Chương 6

Edit: Điềm Điềm

***********************

Đào Ký cách trường học không xa lắm, Trác Duyên đeo cặp sách đi dạo trên con phố có chút cũ kỹ này. Nhìn những kiến trúc tương đối thấp bé so với mười năm sau, trong lòng không khỏi sinh lòng cảm khái. Cậu nhớ rõ tòa lầu cao nhất mười năm sau là tổng bộ công ty Kinh Cức*, mà người chủ công ty này chính là Lục Kinh.

*Có nghĩa là chông gai; bụi gai, bụi cây có gai.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi, khu phố cũ có vẻ có chút thần bí. Đường phố bây giờ cũng không rộng rãi, lưu lượng xe cũng không nhiều lắm. Đợi đến khi kinh tế phát triển lên, khu phố cũ này sẽ bị giải tỏa xây dựng lại, đến lúc đó, từng tòa nhà cao tầng sẽ mọc lên san sát, diện mạo của thành phố C sẽ long trời lở đất.

Trác Duyên rẽ vào một con ngõ nhỏ, từ đây có thể đi đường tắt trở về trường học. Hai bên ngõ nhỏ đều là khu dân cư, khu dân cư nơi này cũng có chút cũ kỹ, chờ qua một thời gian hẳn là sẽ phải đối mặt với việc phá dỡ.

Trong ngõ nhỏ không có người, Trác Duyên bước trên con đường chật hẹp không quá bằng phẳng lại có chút bẩn thỉu, lòng bàn chân thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài thứ bị giẫm nát, kẽo kẹt, còn rất có vần điệu.

Đang lúc cậu cảm nhận được hương vị của phố cổ thì có tiếng đánh mắng loáng thoáng từ góc phía trước truyền đến. Trác Duyên dừng bước, tiếp theo cẩn thận tránh đồ vật trên mặt đất, tận lực để cho mình không phát ra âm thanh.

Hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời dần dần tối sầm lại. Trong nháy mắt vừa rồi cậu đột nhiên nhớ tới trong con hẻm tối tăm kia, một người đàn ông trên cánh tay có vết sẹo dùng dao găm lạnh như băng đâm vào thân thể cậu, nếu lúc ấy có người đến cứu cậu, có lẽ cậu có thể không phải chết đúng không?

Càng ngày càng gần góc kia, Trác Duyên rõ ràng nhìn thấy hai thanh niên tóc vàng đấm đá một học sinh hai tay ôm đầu đang ngồi xổm, trong miệng còn hùng hổ: “Mẹ kiếp cái thằng này, mày được lắm! Đại ca chúng tao nhìn em gái của mày là coi trọng nó! Sao mày dám gọi cảnh sát? Có tin đại ca chúng tao từ trong cục đi ra sẽ làm cho mày con mẹ nó lăn lộn không nổi ở đây không?”

“Nghe nói mày còn là học sinh ưu tú trong trường học, xuy —— học sinh ưu tú, chờ đại ca đi ra chúng tao cho mày ngay cả sách cũng không đọc được!”

Trác Duyên đột nhiên dậm chân, hét lớn một tiếng: “Cảnh sát, chú Cảnh Sát, nơi này có người xấu!” Ngay sau đó cậu lao ra, thừa dịp hai thằng tóc vàng kinh ngạc, túm lấy cánh tay học sinh kia chạy về phía trường học.

Kiếp trước bởi vì làm luật sư, cậu đã hiểu rõ không ít bạo lực học đường. Tuy rằng đây không phải là bạo lực học đường, nhưng dù sao cũng là học sinh bị thương, cậu không có khả năng coi như không phát hiện.

Hoàng hôn giữa hè vẫn có một chút khô nóng. Gió ấm thổi qua bên tai, Đỗ Dần dùng hết sức lực toàn thân đi theo phía sau Trác Duyên, cảm nhận được bàn tay đối phương nắm tay mình, tinh tế mà nóng rực.

Trác Duyên chạy thẳng vào trong cổng trường, lúc này mới ngừng lại, một tay đấm vào thắt lưng, thở không ra hơi. Cậu vẫn quá yếu, trước kia được ba mẹ nuông chiều, trên cơ bản không rèn luyện, tố chất thân thể thật sự là quá kém.

Ngược lại là Đỗ Dần cực kỳ gầy yếu chỉ có chút thở d0c.

Trác Duyên bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn học sinh đeo kính gọng đen, tóc còn có chút bóng loáng trước mặt, nghĩ thầm, học sinh hiện tại phần lớn vẫn rất chất phác, vị trước mắt này chính là điển hình.

“Bạn học, tôi trở về lớp học đây, cậu tự nhiên.” Trác Duyên xách cặp sách sạch sẽ, đưa tay lau mồ hôi trước trán, mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn rất ổn.

Đỗ Dần cúi đầu, giật môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đi theo phía sau Trác Duyên.

Trác Duyên đang học lớp 11, ban 3, phòng học ở tầng bốn. Cậu chậm rãi leo cầu thang, thấy Đỗ Dần đi theo phía sau mình cũng không để ý, chỉ coi như là cùng đường.

Nhưng sau khi Đỗ Dần theo cậu vào lớp học, cậu mới phát hiện, thì ra học sinh chất phác này lại là bạn học cùng lớp của mình!

Sắp đến giờ tự học, trong phòng học rất yên tĩnh, Trác Duyên vừa nhẹ nhàng đặt cặp sách vào ngăn kéo, phía sau Hàn Xương liền cầm bút chọt cậu: “Trác Duyên, sao cậu lại đi cùng cậu ta?”

Trác Duyên quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Cậu ta? Có chuyện gì vậy?”

Một vài biểu cảm nhỏ trên mặt Hàn Xương đều rơi vào trong mắt Trác Duyên. Hắn đang định giải thích với Trác Duyên, bạn cùng bàn của Trác Duyên nhanh chóng nhẹ giọng nhắc nhở hai người: “Cô đến rồi.”

Hai người lập tức khôi phục nguyên trạng, làm bộ nghiêm túc đọc sách.

***********************

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment