Người Hầu Của Quý Ông

Chương 28

Nam tước phẫn nộ nắm chặt tay, giọng hắn chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ một. “Nói lại lần nữa, nói cho tôi biết nguyên nhân.”

Tôi do dự một chút, vẫn trả lời như cũ. “Tôi thật xin lỗi.”

“Ha, xem ra là cậu muốn đi gặp cảnh sát.” Hắn cười lạnh một tiếng, nói.

Trái tim của tôi lạnh lẽo, nếu tôi bị giao cho cảnh sát với tội danh mưu hại quý tộc, chắc chắn tôi sẽ bị xử tội chết.

Tôi nâng mắt nhìn Nam tước. Vẻ mặt hắn đầy giận dữ, nhếch môi, xem ra đã bị tôi chọc tức, hoặc có lẽ đang ảo não vì đã tin tưởng một người nham hiểm và đáng sợ như tôi.

Thật ra hắn hẳn nên giao tôi cho cảnh sát.

Tôi bị cả nhà Tử tước hại chết, sau khi sống lại tôi đã hao tổn tâm cơ để báo thù cho mình ở kiếp trước.

Vậy Nam tước thì sao? Hắn bị tôi hại chết, phải làm sao báo thù tôi đây? Hắn thậm chí chẳng biết gì cả, lại còn để tôi trở thành người thân cận với mình.

Điều này cũng có lẽ một cơ hội để tôi chuộc tội, hắn đem giao tôi cho cảnh sát, có phải cũng xem như là trả thù tôi không?

“Cậu vẫn không chịu nói sao? Cậu muốn tôi gọi cảnh sát tới sao?” Nam tước lớn tiếng nói.

Tôi đứng trước mặt hắn, nhìn đôi mắt màu nâu kia, chậm rãi mở miệng. “Ngài Oscar, tôi… cũng không phủ nhận những hành vi đó của tôi, cho dù ngài có bất cứ quyết định nào, tôi sẽ không oán giận một câu. Nhưng tôi cũng không hối hận về những quyết định đó, tôi hận Tử tước Bruce, bọn họ độc ác xấu xa, bọn họ phải bị trừng phạt đúng tội!”

Nam tước gấp gáp đi tới đi lui, tựa hồ đang băn khoăn mãnh liệt.

Thời gian từng giây từng phút đi qua, tôi cảm thấy thời gian chờ đợi quyết định lại quá mức chậm chạp, như thể đã qua một thế kỷ rồi. Cuối cùng, tôi nghe được quyết định của Nam tước.

“Tôi rất thất vọng về cậu.” Hắn nói.

“Ngài Tử tước chưa bao giờ làm hại cậu, cũng chưa bao giờ tổn thương người nhà của cậu. Nếu không tính những điều đó, ông ấy cũng từng là chủ nhân của cậu. Vậy mà cậu lại phá huỷ thanh danh con gái ông ta, cố ý dẫn ông ta chui đầu vào cuộc đầu tư thất bại. Ông ấy có thể sẽ thất bại đến mức không còn một đồng nào. Tôi không biết đến tột cùng là nỗi hận thù to lớn gì, có thể khiến cậu hãm hại người khác độc ác như vậy. Xét việc cho dù thế nào cậu cũng không nói nguyên nhân, tôi chỉ có thể giao cậu cho cảnh sát.”

Tất cả đều kết thúc rồi, tôi âm thầm nghĩ.

Không cần phải gồng gánh tội lỗi, không còn phải ôm ấp hận thù. Thời gian sau này, có thể sẽ đơn giản hơn nhiều.

Bỗng nhiên, Nam tước gạt hết tất cả đồ vật trên bàn xuống, những tiếng va đập rơi vỡ rầm rầm trên mặt đất. Hắn bước đến trước mặt tôi, kéo cổ áo tôi mà đè mạnh tôi vào tường.

“Cậu cho rằng tôi không nỡ giao cậu cho cảnh sát sao? Cậu cho là cậu đã cứu tôi hai lần thì tôi sẽ bao che cho tội trạng của cậu sao? Có lẽ bộ dáng bình thường của cậu đều là giả vờ, giả vờ ôn hoà vô hại, giả vờ… hấp dẫn tôi!”

Tôi lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời một chữ.

Nam tước thất vọng buông lỏng tay ra, hắn đi tới cửa rồi nói. “Cút khỏi đây, hôm nay tôi không muốn gặp lại cậu.”

Sau khi bị đuổi khỏi phòng sách, tôi đi về phòng ngủ, lẳng lặng ngồi trên giường, chờ đợi cảnh sát tới cửa.

Nhưng chờ đến tối, cũng không có bất cứ ai đến tìm tôi, cho đến khi quản gia Hilton gõ cửa.

“Owen, Owen cậu có ở trong phòng không?”

“Vâng, ngài quản gia.” Tôi mở cửa phòng, ngoài cửa chỉ có một mình ông ta.

“Cậu không thoải mái sao? Chẳng những bỏ cơm trưa, cả bữa tối cũng không thấy bóng dáng cậu.” Quản gia Hilton hỏi. “Cậu muốn tôi gọi bác sĩ đến cho cậu không?”

“Không…” Tôi chần chờ nói. “Tôi không sao… Nam tước không có phái người… sao?”

“Cậu nói cái gì?” Quản gia Hilton nhíu nhíu mày.

“Không có gì, chỉ là tôi ngủ quên, vô cùng xin lỗi.” Tôi giải thích.

“Nếu cậu không có việc gì thì đến chỗ Nam tước đi, ngài ấy ở trong phòng ngủ, vừa rồi có gọi cậu đến.” Quản gia nói.

Nội tâm tôi thấp thỏm cực kỳ, hắn không gọi cảnh sát, vậy đến cùng hắn muốn làm gì đây?

Bây giờ đã là tám giờ tối, Nam tước đã thay quần áo ngủ, ngồi ở trên ghế sa lông, hiển nhiên là đang chờ tôi.

“Ngài Oscar.” Tôi khẩn trương cúi người trước hắn. “Ngài gọi tôi đến sao?”

Nam tước thở dài, nhìn ánh nến lấp loé và nói. “Trễ như thế mà gọi cậu đến đây, là bởi vì tôi ngủ không được, cho nên không đợi được đến ngày mai.”

“Cho dù ngài có bất cứ quyết định gì, tôi cũng sẽ nghe theo.” Tôi nói.

“Tôi sẽ không giao cậu cho cảnh sát.” Bỗng nhiên Nam tước nói. “Tôi làm không được, mấy ngày nay cậu làm mọi cách để lấy lòng tôi, khiến tôi không có cách nào nhẫn tâm với cậu. Cậu thắng rồi, cậu khiến tôi phá vỡ nguyên tắc của mình.”

“Thưa ngài…”

“Nhưng tôi cũng sẽ không để cậu tiếp tục ở bên cạnh tôi nữa. Tôi sẽ để cậu rời đi, tôi có một trang viên ở lục địa phía Nam và ở thủ đô nước Pháp, cậu có thể lựa chọn đến ở một trong số đó. Hoặc là tôi cho cậu năm trăm bảng, cậu có thể tự mua vé tàu rồi tuỳ tiện đến một đất nước nào đó, nơi nào cũng được. Chờ đến khi cậu đi rồi, tôi sẽ thông báo tất cả mọi chuyện cho ngài Tử tước, cho nên tốt nhất cậu vĩnh viễn đừng trở về đây.”

Tôi nhìn hắn lăng lăng, không nghĩ tới hắn sẽ sắp xếp để tôi rời đi.

“Được rồi, đêm nay hãy suy nghĩ một chút, sáng mai nói cho tôi biết đáp án.” Hắn không chịu nhìn tôi, cứng ngắc nói. “Cậu có thể đi rồi.”

Trái tim của tôi như bị đục một lỗ, vừa chua xót lại đau đớn, nhưng vẫn không có cách nào khác. Tôi cúi người với hắn, chuẩn bị rời đi.

“Từ từ.” Nam tước bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt tôi, hắn vươn tay, đưa cho tôi một món đồ.

“Trước đây tôi có nói muốn thưởng cho cậu, đây là một món đồ chơi nhỏ, tôi… vốn chuẩn bị để tặng cho cậu, cầm lấy, không thích thì cũng có thể bán đi.”

Đó là một chiếc trâm hình lục giác tuyệt đẹp, vô cùng tinh xảo.

“Lúc trước tôi đi học đạt được thành tích tốt, thầy của tôi đã tặng nó cho tôi. Cậu rất thông minh, cho dù rời khỏi nơi này cũng có thể tiếp tục học tập. Đừng lãng phí trí thông minh của cậu.” Nói xong, Nam tước trầm mặc, hắn cầm tay của tôi, thật lâu cũng không chịu buông ra.

Khi tôi có ý định rút tay ra, Nam tước lại nắm chặt hơn, hắn nhìn tôi nói. “Cậu… thật sự không muốn giải thích điều gì sao? Cậu có thể nói cho tôi nghe, cho dù là chuyện gì, tôi đều tin tưởng cậu…”

Khoảnh khắc đó, tôi cơ hồ không kiềm chế nổi mà muốn nói ra tất cả. Nhưng tôi vẫn không nói điều gì, có lẽ vì tôi ích kỷ, tôi thà rằng hắn xem tôi là một người độc ác, cũng không nguyện ý để hắn biết tôi đã từng hại chết hắn.

Tôi rút tay ra, im lặng rời khỏi phòng Nam tước.

Tôi không lập tức rời đi mà vẫn đứng trước cửa phòng hắn. Tiếng đàn violin nhanh chóng vang lên từ bên trong, giai điệu vô cùng gấp gáp, tựa hồ ám chỉ tâm trạng của hắn lúc này.

Tôi suy sụp tựa vào vách tường, lẳng lặng nghe tiếng đàn của Nam tước.

Cho dù biết những chuyện mà tôi đã làm, hắn vẫn không nỡ để tôi chịu tội chết. Tôi nên làm cái gì bây giờ? Cứ như vậy mà ra đi sao? Chuyện báo thù của tôi phải làm sao bây giờ? Sau khi tôi rời đi, nếu cả nhà Tử tước lại ám hại Nam tước thì phải làm sao bây giờ?

Tôi không thể rời đi như vậy, nhưng tôi có cách nào để tiếp tục ở lại đây sao?

Tôi nhìn chiếc trâm trong tay, bỗng nhiên hạ quyết tâm. Tôi không thể đi, tôi phải ở lại đây. Tôi phải khiến cho Nam tước không có cách nào chất vấn được tôi nhưng vẫn chấp nhận để tôi ở lại. Tuy rằng tôi biết việc tôi sắp làm là vô sỉ bỉ ổi, cũng sẽ tổn thương Nam tước.

Tôi là một người sống lại, Thượng Đế vì sao lại để tôi sống lại đây, chẳng lẽ không phải để tôi báo thù sao? Vậy thì tôi không tiếc hi sinh tất cả mà báo thù thì có gì sai đâu.

Nam tước thật sự đối xử với tôi rất tốt. Tôi cũng thật sự nợ Nam tước quá nhiều. Nhưng bởi vì điều đó mà tôi phải buông tha việc báo thù sao? Hận thù giày vò tôi cả ngày lẫn đêm phải nên bỏ đi như thế nào? Còn phải nhìn thấy gia đình Tử tước hại chết Nam tước, hưởng hết vinh hoa phú quý sao? Không, Nam tước có thể giết chết tôi, có thể giao tôi cho cảnh sát, hắn có thể đưa tôi đến lục địa phía bên kia Trái Đất, nhưng hắn không thể gạt bỏ quyết tâm báo thù của tôi được.

Cho dù hy sinh tất cả, cho dù sẽ làm Nam tước thống khổ, nhưng chỉ cần có thể báo thù Tử tước Bruce, chỉ cần Nam tước có thể tiếp tục sống tốt, vậy thì cho dù Nam tước ghét cay ghét đắng tôi, cho rằng tôi là một người vô sỉ hèn hạ, cũng chẳng có gì to tát.

Nghĩ đến đây, tôi lau khô nước mắt, trở về phòng ngủ của mình.

Ở trong phòng, tôi cởi sạch quần áo của mình, sau đó mặc một chiếc áo ngủ vào.

Tôi lẳng lặng chờ đợi, chờ đến lúc gần tới 10 giờ, tôi bưng một cái giá cắm nến, rời khỏi phòng mình. Trước khi rời khỏi phòng, tôi lại do dự một chút, rồi cầm một chiếc dây nơ ren thật dài.

Tôi bưng giá cắm nến đi tới trước cửa phòng ngài Nam tước, thổi tắt ngọn nến, đặt giá nến ở trên mặt đất.

Sau đó tôi lấy dây nơ ren cột quanh mắt, thắt chặt phía sau đầu.

Sau khi làm xong tất cả, tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào.

Nam tước hiển nhiên còn chưa ngủ, trong một khắc đẩy cửa kia, tôi nghe được âm thanh kinh ngạc của hắn.

“Cậu… Cậu làm cái gì vậy?”

Hắn có đuổi tôi đi không? Hắn sẽ trào phúng xem thường, chửi ầm lên sao? Tôi không biết.

Tôi trói ánh mắt mình lại, chẳng nhìn thấy cái gì, cho nên tôi không cần lo lắng hắn sẽ lộ ra biểu tình gì, cho dù là xem thường chán ghét cũng không thể khiến tôi lùi bước.

Không có bất cứ chần chờ gì, tôi cởi bỏ áo ngủ, tùy ý để vật che đậy duy nhất trên người rơi xuống mặt đất.

Âm thanh xua đuổi nhục mạ trong dự đoán không có vang lên, trong phòng ngược lại an tĩnh đến đáng sợ.

Tôi cứ đứng như vậy trong chốc lát, sau đó thử đi về phía trước một bước.

“Đứng lại… Cậu làm gì vậy… Đi ra ngoài!” Nam tước rốt cục có phản ứng, tôi nghe được âm thanh bối rối của hắn.

Tôi không dừng bước lại, mà trực tiếp đi về phía giường của hắn. Tôi rất quen thuộc với bài trí trong căn phòng ngủ này, mặc dù mắt bị che lại, tôi vẫn có thể nương theo ánh sáng mà tìm đến vị trí của Nam tước.

Tôi nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Nam tước, tựa hồ muốn lay chuông tìm người hầu.

Tôi không cho hắn cơ hội này, mà nắm chặt cánh tay hắn đang nhấc lên, rồi nằm lên giường của hắn. Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng tôi biết hắn đang nhìn tôi. Thời gian ngây người này cho tôi cơ hội, tôi lặng yên lại gần.

Bởi vì là mùa hạ, Nam tước cũng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh. Hắn dùng hai tay đẩy tôi, lại bị tôi cởi dây lưng ra, sau đó thân thể trần trụi của tôi cũng dán lên thân thể trần trụi của hắn. Tôi cảm giác cả người hắn run rẩy một chút, tựa hồ cứng ngắc lại. Sau đó hắn bắt đầu giãy dụa, cũng kêu to. “Ai tới! Ai tới!”

Tôi dùng môi ngăn chặn tiếng kêu của hắn, nụ hôn này khiến hắn an tĩnh trở lại. Dường như hắn chưa từng hôn ai, vô cùng trúc trắc, hô hấp dồn dập.

Sau đó tôi nhẹ nhàng cọ xát một chút trên người hắn, làm tôi kinh ngạc chính là dục vọng của hắn cơ hồ ngẩng lên trong nháy mắt, cứng rắn chạm vào đùi tôi. Tôi nghe được tiếng hô nhẹ của hắn, sau đó hắn bắt đầu chống cự. “Cậu… đừng…”

Đáng tiếc sự chống cự của hắn rất yếu ớt, tôi chỉ cần ôm hắn, dùng thân thể mình cọ xát vài cái. Cánh tay hắn đang đẩy tôi ra cũng đã vòng đến phía sau lưng tôi, sau đó siết chặt lại. Da thịt thân thiết da thịt, mịn màng lại ấm áp, thân thể kết hợp, mỗi một ma sát rất nhỏ cũng khiến người ta khó có thể kháng cự.

Cho dù là người có kinh nghiệm, cũng rất khó thoát khỏi sự khiêu khích của tôi, huống chi là Nam tước. Tôi biết hắn trong sáng cấm dục, sinh hoạt của hắn vẫn như một người tu sĩ.

Sau đó tôi mở hai chân ra, cưỡi trên người hắn, dùng mông ma sát dục vọng của hắn. Vật kia của hắn nảy lên một chút, trực tiếp đặt ở giữa hai chân tôi, nóng bỏng lại không ngừng to lớn. Tôi nghe được tiếng thở dốc dồn dập, những tiếng “không” kia dần dần tự mai một dưới những hành động kịch liệt lại lớn mật của tôi.

Tôi cầm lấy dục vọng của hắn, chậm rãi đẩy vào huyệt phía sau của tôi. Trước khi đến đây tôi đã tự khuếch trương nơi đó đầy đủ. Tôi biết chuyện làm tình giữa đàn ông với nhau, tôi đã thấy, cũng đã được nghe nói.

Nam tước rốt cuộc ngừng chống cự, hắn ôm chặt thắt lưng của tôi, kích động muốn co rúm, muốn đâm vào càng sâu.

Việc này có chút đau, tôi cảm thấy may mắn vì mình đã có chuẩn bị. Nam tước ôm tôi chặt chẽ, hơi thở dồn dập hổn hển, dục vọng đâm sâu vào trong, đồng thời tăng sức tiến nhập.

Hắn như một đứa bé chưa hiểu chuyện đời, lung tung gặm cắn ngực tôi. Hạ thể nóng bóng di chuyển qua lại trong cơ thể tôi, kích động khó kiềm. Tôi có thể mãnh liệt cảm nhận được sự hưng phấn và cuồng nhiệt của hắn.

Sau đó, cũng thật sự như lần đầu tiên làm ra chuyện này, hắn bắn rất nhanh.

Theo sau một tiếng gầm nhẹ, một dòng chất lỏng nóng ấm bắn ở trong cơ thể tôi. Hắn ôm thắt lưng tôi, chôn mặt vào ngực tôi. Tôi cảm thấy ngực mình phập phồng dữ dội, trái tim nhảy loạn như muốn nổ tung.

Tôi thoải mái ôm lấy hắn, sau đó chậm rãi nâng thắt lưng lên, dục vọng của hắn trượt ra từ giữa hai chân tôi, mang theo không ít dịch thể, chảy xuống hai chân.

Làm xong rồi, lòng tôi nghĩ, giờ thì sao đây?

Tôi chịu đựng thân thể run rẩy, bước xuống giường. Hắn lại kéo tôi về rồi đè lên người tôi.

Hắn lẳng lặng nhìn tôi thật lâu, tôi chỉ có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phả vào tai tôi. Mái tóc dài của hắn rớt trên mặt tôi, có chút ngứa, còn mang theo hương hoa hồng bình thường hắn dùng khi tắm.

Sau đó hắn cúi đầu, bắt đầu hôn lên đôi môi khô khốc của tôi, một đường xuống phía dưới, từ đầu nhũ mãi cho đến rốn, sau đó là đùi, bắp chân, hai tay của hắn tuỳ ý hoạt động, vuốt ve trên người tôi.

Tôi không nhìn thấy được gì, giác quan ngược lại càng thêm mẫn cảm, hắn khiêu khích làm tôi có cảm giác nhanh chóng.

Đầu ngón tay của hắn qua lại ve vuốt bên trong đùi tôi, cho đến khi tôi muốn kẹp hai chân, lại bị hắn nhẹ nhàng ngăn trở. Hắn nằm lên người tôi, giữa hai chân tôi, vừa vỗ về chơi đùa cơ thể của tôi, vừa liếm láp đầu nhũ của tôi.

Lần đầu tiên tôi biết được, thì ra đầu nhũ của mình cũng nhạy cảm như vậy, chỉ bị liếm hai cái mà đã có cảm giác ngứa ngáy trống trải. Tôi muốn đẩy hắn ra, không muốn hắn liếm nơi đó nữa. Hắn không được như ý thì dây dưa không bỏ, hết mút lại cắn nơi đó.

“A… A…” Tiếng rên rỉ bất giác thốt ra miệng, tôi không ức chế được mà cắn môi.

Lần đầu tiên làm có cảm giác hắn trúc trắc như vậy, quả thực như chưa bao giờ làm qua, vì sao đảo mắt lại…

Tôi nhanh chóng bị hắn khiêu khích làm dục vọng tăng vọt, không kìm được giơ hay tay lên, ôm lấy lưng của hắn, sau đó nâng hai chân, quấn lên người hắn. Tựa hồ ôm như vậy thì sẽ giảm bớt được loại dục vọng khó chịu này.

Chuyện này tôi từng làm không ít hồi còn thiếu niên, là làm với những người đàn bà phóng đãng trong thôn, bởi vì các bà sẽ trả tiền cho tôi. Thời điểm tôi làm với các bà thường xuyên không cởi quần áo, càng không có những xúc cảm đa dạng như vậy. Hiện tại tôi bị hắn cọ xát đến điên rồi, hắn còn liếm tôi lâu như vậy…

Rốt cục, ngón tay hắn xâm nhập vào sau huyệt của tôi, nơi đó còn rất ướt át, cho nên ba ngón tay của hắn dễ dàng đi vào. Hắn không ngừng ngoắc ngoắc ấn ấn bên trong. Bỗng nhiên, cả người tôi cứng đờ, máu xông thẳng lên não, cảm giác hưng phấn khó nói nên lời xuất phát từ nơi bị ngón tay hắn đè ép.

“Ưm… Ưm… A…”

Tôi không tự chủ được đong đưa phần eo, hắn lại đột nhiên rút ngón tay ra.

Hưng phấn ngừng lại, dục vọng lại tăng vọt, tôi kịch liệt thở hổn hển, nâng mông lên cao, dùng thân thể của mình ma sát đối phương. Tay chân tôi cũng ma sát lung tung trên tấm lưng của hắn, muốn ôm nó chặt hơn, để giảm bớt sự xôn xao từ bên trong người.

Sau đó, một vật nóng hơn lớn hơn đâm vào con đường ướt át, từng chút từng chút cọ vào điểm khiến tôi hưng phấn cực độ kia.

Tôi lắc lư trước sau theo động tác của hắn, hắn bắt đầu dùng nhiều sức, tiếng hít thở nặng nề vang lên bên tai tôi, cơ hồ khiến lỗ tai tôi nóng cháy.

“A… A…” Tôi dùng sức ôm lấy hắn, cả người bắt đầu run run, còn hắn nhanh chóng đưa đẩy, động tác vô cùng kịch liệt. Âm thanh thân thể va chạm vào nhau dị thường rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh, tiếng nước ọc ạch dường như cũng phóng đại vô số lần.

Tôi co rúm lại khi đạt được cao trào mãnh liệt, trong nháy mắt đó, đầu óc tôi trống rỗng, cơ hồ không có bất cứ ý thức gì. Hắn cũng nhanh chóng đạt được cao trào, dòng chảy nóng bỏng lần thứ hai phun trào bên trong cơ thể của tôi.

Tôi cảm thấy thân thể của hắn run rẩy dữ dội, nhưng sau đó hắn vẫn gắt gao ôm tôi như trước, không có ý muốn để tôi rời đi.

Nhưng tôi phải đi rồi, khu vực người hầu sẽ khoá cửa sau mười một giờ, tôi phải trở về trước lúc đó.

Tôi đẩy hắn ra, cố nén run rẩy ở hai chân mà bước xuống giường. Tôi cảm nhận được dòng chất lỏng sệt sệt chảy ra giữa hai chân, chảy từ bên trong đùi xuống mắt cá, rồi chảy xuống sàn nhà.

Nhưng tôi không quan tâm được nhiều như vậy, đưa lưng về phía giường, tôi cởi dây buộc mắt, nhặt áo ngủ dưới đất lên rồi mặc vào, sau đó hốt hoảng rời khỏi phòng.Trong lúc đó tôi chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc còn chưa bình tĩnh lại của Nam tước sau lưng, thế cho nên lúc hắn có ý định gọi tôi lại, tôi cũng không để ý đến, chạy ra ngoài như đang trốn tránh.

Sau khi trở lại phòng ngủ, tôi qua loa dọn dẹp cả người mình đang lộn xộn chật vật, sau đó mỏi mệt nằm lên giường.

Chuyện đã xảy ra vừa rồi khiến tâm tình tôi nóng lên, thậm chí cả người cũng nóng bỏng, tôi thậm chí còn nhớ rõ xúc cảm ấm áp từ da thịt hắn.

Tôi không dám hồi tưởng lại, chỉ biết ôm chặt chính mình, mong muốn lãng quên cái cảm giác tội lỗi đó.

Không có cách nào, đây là điều hèn hạ nhất tôi đã làm từ trước đến nay, tôi muốn dùng thân thể để đổi lấy cơ hội ở lại. Tôi đang đánh cược, đánh cược rằng hắn thích tôi, đánh cược hắn yêu thương tôi, đánh cược rằng sau đêm nay hắn sẽ luyến tiếc mà không để tôi đi, cho dù hắn biết tôi không có ý tốt với cả nhà Tử tước Bruce, cho dù hắn biết tôi đã làm rất nhiều chuyện ác độc.

Nhưng mà, cách thức của tôi lại vô cùng bỉ ổi, chuyện này có khác gì tiểu thư Emily muốn dùng tiền tài để đổi lấy tình yêu mà tôi đã từng xem thường đâu. Điều khác biệt chính là tôi đã dùng nhục dục trắng trợn hơn mà thôi.

Nếu tôi trách cứ tiểu thư Emily tổn thương tình cảm của Nam tước, vậy thì tôi càng thêm vô liêm sỉ.

Một trận triền miên vừa nãy, tuy rằng tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng mà từ động tác của hắn, vuốt ve của hắn, nụ hôn của hắn, không có điều gì không biểu lộ cảm xúc của hắn dành cho tôi. Hắn thích tôi, hắn yêu tôi…

Trong lúc nhất thời tôi cảm thấy chính mình xấu xa vô cùng, cảm xúc hối hận dâng lên tột độ.

Tôi không nên làm như vậy, chuyện này thật sự rất hèn hạ.

Trong lúc nhất thời, tôi mê man, quyết tâm kiên định báo thù từng có cũng trở nên mơ hồ. Báo thù thật sự quan trọng như vậy sao? Cho dù thương tổn phản bội mọi người cũng đáng sao?

Tôi không cách nào cho mình đáp án, tôi chỉ có thể đắm chìm trong cảm xúc tuyệt vọng, yên lặng chờ đợi bình minh.

Có lẽ ngày mai, sẽ có người cho tôi đáp án…
Bình Luận (0)
Comment