Người Hầu Của Quý Ông

Chương 59

Tôi cũng không nằm ở trên giường lâu lắm, ngày hôm sau tôi vẫn thức dậy làm việc đúng giờ. Oscar không quá đồng ý, hắn để tôi trở về phòng nằm nghỉ, nhưng thói quen hình thành từ nhiều năm không có cách nào thay đổi. Trái lại nằm nhiều còn khiến tôi mỏi eo đau lưng.

Bạn bè của phu nhân Alice cùng với tiểu thư Emily đều bị lịch sự tiễn đi. Tiểu thư Emily nhìn qua vẫn hào phóng khéo léo như cũ, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện khuôn mặt cô ta mang vẻ u sầu.

Oscar vẫn vô cùng bận rộn như trước, chưa nói đến việc phải xử lý trang viên vừa mới tiếp nhận, hắn còn đang đẩy nhanh tiến độ thu mua đất đai của bá tước Hallock. Mỗi ngày hắn phải gặp gỡ rất nhiều khách khứa, tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn kiến tạo một nhà xưởng hoa bông.

“Liverpool có một người công nhân rất thông minh, ông ta đã cải tiến máy dệt cơ thuỷ lợi hiện thời.” Oscar hưng phấn hào hứng nói với tôi. “Tôi đã đến xem qua, chiếc máy lớn kia có thể kéo theo hàng chục máy dệt cơ vận hành cùng một lúc, hơn nữa trục chính cũng đã được cải tiến thành con thoi tự động, điều này tiết kiệm rất nhiều chi phí và thời gian, cho nên tôi muốn đầu tư. Tôi đã lên kế hoạch thật lâu, địa điểm, nguyên liệu, vận chuyển hàng hóa, các nhà cung cấp và các quan hệ đều đã được thông qua…”

Thương nhân là nhóm người bị xã hội thượng lưu khinh bỉ nhiều nhất, trong đó tất nhiên bao gồm chủ xưởng dệt, cho nên rất nhiều người quý tộc cho dù phá sản cũng không chịu giao dịch với thương nhân, điều này khiến bọn họ cảm thấy bị hạ thấp. Một khi một vị quý tộc hoặc người thượng lưu bỏ qua tôn nghiêm, làm công việc thấp hèn như vậy, sẽ nhanh chóng bị người ta xem thường. Đương nhiên bọn họ cũng có thể thay đổi biện pháp, bọn họ không mở nhà xưởng, nhưng bọn họ có thể đầu tư.

“Nếu em không để ý, tôi muốn dùng danh nghĩa của em để mở xưởng dệt.” Oscar nói.

Không biết vì sao, từ khi tôi thổ lộ với hắn, hắn lại có vẻ có chút thẹn thùng. Đặc biệt thời điểm ở riêng với tôi, hắn vẫn cứ liên tục đỏ mặt.

Đề nghị này của hắn khiến tôi vô cùng kinh ngạc, phải biết chuyện này không chỉ là vấn đề về danh nghĩa, chuyện này đại biểu rằng một phần tài sản lớn sẽ được đặt dưới danh nghĩa tôi với hình thức biếu tặng.

“Không, chuyện này không được.” Tôi chẳng hề nghĩ ngợi mà lập tức mở miệng từ chối.

“Em biết tôi không thể dùng danh nghĩa của mình để xây dựng xưởng dệt, cho nên mới dùng danh nghĩa của em.”

“Ngài… Ngài có thể lựa chọn…” Tôi do dự mở miệng.

“Lựa chọn ai?” Hắn nâng mắt lên nhìn tôi, sau đó lại nhanh chóng rũ xuống. “Trên đời này còn có ai thân mật với tôi hơn so với em sao?”

Tựa như sương mờ trong ánh bình minh, mặt của hắn nhuốm một màu đỏ ửng.

“Không phải em nói em thuộc về tôi sao? Cho nên tôi muốn làm gì với em cũng được cả…” Hắn than thở.

Mặt tôi thoáng chốc đỏ lựng, đây là lời khi tôi mắc bệnh, đầu óc mờ mịt, nhất thời xúc động mà nói ra.

“Tôi… Không phải có ý đó, tôi là nói… Những chuyện khác, cũng không có nghĩa… Ngài hiểu là…”

“Như vậy là em sẽ mang tiền của tôi mà chạy trốn sao? Khi tôi để em trở thành phú ông, em sẽ đá văng tôi, sau đó rời khỏi tôi sao?” Hắn đứng dậy, lại gần bên cạnh tôi, âm thanh mềm nhẹ như lông vũ sơ sinh.

Tôi không trả lời hắn, nhưng lại khẩn trương không biết làm sao.

Hai tay của hắn ôm tôi, sau đó nhẹ nhàng tựa vào cổ tôi, thấp giọng nói. “Em vẫn đang giận tôi đúng không? Xin em đừng xa cách với tôi như vậy, tôi sai, tôi không biết nên làm thế nào để cứu vãn tâm tư của em.”

Tôi chần chờ trong chốc lát, cũng nâng tay lên ôm hắn.

Thưa ngài, trái tim của tôi vẫn luôn thuộc về ngài, không có nửa phần rời xa.”

“Em nói dối, rõ ràng em nói cả trái tim và con người em đều thuộc về tôi, nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì tôi. Nhưng tôi vừa mới đưa ra một yêu cầu nhỏ, em đã kiên quyết từ chối tôi. Cho nên em thật sự là đang giận tôi, cho nên em bất hòa với tôi.”

Tôi bỗng nhiên có loại cảm giác nghẹn khuất khi bị nắm đuôi.

Sao hắn lại có thể nhớ rõ ràng những lời bậy bạ mà tôi nói khi đầu óc choáng váng vậy chứ.

“Thưa ngài, ngài không thể dùng lời của tôi để chống lại tôi, ngài biết chuyện này không giống…”

Nhưng mà tôi còn chưa nói xong, hắn đã ngắt lời, cánh tay siết chặt thắt lưng tôi và nói. “Em nói em nguyện ý chết vì tôi mà, ôi, em thật là quá ngốc nghếch… Tôi sẽ không để em chết đi vì tôi, tôi muốn em vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên cạnh tôi…”

Dường như hắn đột nhiên lâm vào thế giới của mình, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, vẻ mặt điệu bộ hạnh phúc. Chúng tôi bảo trì tư thế như vậy, ôm chầm nhau thật lâu thật lâu. Hoặc đúng hơn, ngài Tử tước với vẻ mặt hạnh phúc tựa vào người của tôi, dán sát thật lâu.

Lúc ấy tôi hối hận không ngừng, xấu hổ vì những hành vi mình đã làm ngày đó. Càng khiến tôi mất mặt chính là, quý ngài này không ngừng nhắc tới những chuyện khiến người ta hận không thể quên tuốt ở Thái Bình Dương kia.

“Owen, vừa nghĩ tới việc em yêu tôi, tôi đã vui vẻ như muốn bay lên rồi.” Hắn thấp giọng nỉ non. “Em có thể nói những lời ngày hôm đó lại lần nữa được không? Lúc ấy tôi rất nóng vội chuyện em bị ốm, đã không nghe rõ em nói cái gì, lần này tôi sẽ ghi tạc trong lòng cặn kẽ, một chữ cũng không quên…”

“…”

“…”

“… Thưa ngài, tôi đã đáp ứng quản gia Hilton, phải giúp ông ấy kiểm kê đồ bạc mới mua, có thể cho phép tôi ra ngoài không?”

Ngài Tử Tước lọt vào bầu không khí kỳ quái như phụ nữ đang yêu mãnh liệt ngẩng đầu từ cổ tôi, nói ra những lời khiến tôi đờ đẫn.

“Người yêu của tôi, mỗi khi em biến mất ở trước mắt, tôi sẽ giống như người mù mất đi ánh sáng, hãm sâu vào đầm lầy hít thở không thông, cô độc trong bóng đêm lạnh lẽo, chờ đợi em đến chiếu sáng cuộc đời của tôi lần thứ hai…”

Đây là một câu trong một bài thơ tình, đoạn thơ này vô cùng cảm động, thường xuyên xuất hiện trong ca từ các vở kịch. Nhưng bây giờ được thốt lên trống không như vậy lại đột nhiên khiến tôi nổi cả da gà.

“Hôn tôi…” Hắn nhắm mắt, vẻ mặt thế nhưng lại mang vẻ uất ức và chua xót, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Tôi rối rắm trong chốc lát, cũng đành hôn hôn bờ môi của hắn.

Hắn mở to mắt, buông cánh tay gắt gao vờn quanh tôi rồi ngồi trở lại ghế, trầm mặc nửa khắc sau, bỗng nhiên khổ sở nói. “Vừa nghĩ tới việc em muốn vứt bỏ tôi, trái tim tôi liền khổ sở như bị bụi gai cùng chim chóc cào xé. Em đi đi, nhanh trở về nhé.”

Tôi mang theo tâm tình không còn lời nào để nói, thân thể cứng ngắc rời khỏi phòng sách.

Chỉ là ra ngoài một lát mà thôi, vì sao hắn lại xây dựng cái không khí sinh ly tử biệt đến mức này.

Chỉ cần một ngày, tôi đã phát hiện ngài Tử tước rơi vào tình yêu vô cùng đa sầu đa cảm.

Có lẽ thời điểm đối mặt với người ngoài, hắn vẫn luôn lạnh lùng và cứng rắn, nhưng đó tựa hồ không phải là bản tính thật của hắn. Là một người thừa kế quý tộc mất đi sự che chở từ bé, không đủ cứng rắn là không thể bảo vệ mình, cho nên vẻ ngoài lạnh lẽo đanh thép tàn nhẫn cũng không nhất định phải chân thật.

Tương phản, hắn là người có nội tâm mỏng manh, từ việc khi hắn khổ sở sẽ kéo đàn violin, thì có thể thấy được điều đó.

Hắn cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều dính ở bên người tôi, nói những lời ngon tiếng ngọt buồn nôn, cũng tùy thời tùy chỗ yêu cầu hôn hoặc ôm một cái.

Đương nhiên chuyện này chỉ giới hạn lúc chúng tôi ở riêng với nhau, khi có người ngoài thì hắn vẫn vô cùng khắc chế.

Tối hôm đó, tuyết rơi mạnh bên ngoài lâu đài, thời gian đã bước dần vào mùa đông.

Những vị khách cuối cùng cũng không còn thường xuyên ra vào trang viên Momon, bởi vì cho dù ngồi xe ngựa xuất hành cũng rất không tiện lợi.

Tử tước Oscar bắt đầu rảnh rỗi, cho nên tất cả sức lực chú ý của hắn đều chuyển dời đến trên người của tôi.

Hắn không còn lặng lẽ tiến vào phòng ngủ của tôi vào đêm hôm khuya khoắt nữa, có lẽ hắn đã ý thức được hành vi ép buộc tôi lúc trước là quá đáng, cho nên bản thân hắn cũng có chút ngại ngùng, vì thế vẫn luôn dùng tất cả biện pháp để uất ức cầu xin tha thứ.

Không sai, chính là “uất ức cầu xin tha thứ’.

Hắn vẫn luôn biểu hiện uất ức như vậy, giống như tôi bắt nạt hắn.

“Rõ ràng nói yêu tôi, nhưng vì sao vẫn luôn lạnh nhạt với tôi như vậy. Tôi cố ý ép buộc em là tôi sai, em hãy tha thứ cho tôi đi.” Hắn như một đứa bé không chiếm được kẹo, lộ ra biểu tình tội nghiệp đáng thương.

Tôi bất đắc dĩ nói. “Thưa ngài, tôi thật sự không có trách cứ ngài.”

“Vậy em hôn tôi đi.” Con ngươi màu nâu của hắn bỗng nhiên trở nên lợi hại, gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

Tôi không có cách nào, chủ động lại gần, ôm cổ của hắn rồi hôn lên.

Sau khi môi tách ra, hắn nhìn tôi như có điều suy nghĩ, sau đó lại giống như diễn viên, lập tức lộ ra biểu tình khổ sở đáng thương.

“Em lại dùng nụ hôn như vậy để lừa gạt tôi. Tôi không cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ nụ hôn của em. Tôi muốn nụ hôn ngày đó em trao tôi, chính là ngày đó…”

Tôi biết hắn đang nói điều gì, chính là cái ngày tôi hoảng loạn, tự động đến cửa quyến rũ hắn.

Quả thực là cố ý chọc cho tôi nhớ lại chuyện cũ đáng sợ mà tôi không muốn nhớ đến nhất.

“Em không còn trách cứ tôi nữa sao? Owen, đêm nay tôi có thể đến phòng của em không?” Hắn mập mờ nói nhỏ bên tai tôi.

“Chỉ cần ngài muốn, lúc nào cũng có thể.” Tôi trả lời hắn.

Hắn lại bất mãn cắn cắn vành tai tôi. “Câu này nghe qua lại như đang giận dỗi.”

Nói thực ra, chính xác là tôi có chút ít tức giận trong lòng, với suy nghĩ rằng Oscar sẽ kết hôn, tôi mới đánh liều tất cả mà bộc bạch nội tâm với hắn. Đau đớn khổ sở vào lúc đó, đến tận giờ ký ức hãy còn rất mới mẻ.

Cũng có lẽ là ý nghĩ trong lòng lộ rõ trên mặt tôi, Oscar nhìn tôi, bỗng nhiên lo lắng.

“Tôi… Tôi cũng thuộc về em, tất cả mọi thứ của tôi đều thuộc về em. Tôi nguyện ý vì em mà làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần em nói một tiếng, tôi cũng nguyện ý chết đi vì em.”

Hắn vội vàng thổ lộ khiến tôi ngây ngẩn cả người, tôi ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình của hắn lúc này vô cùng nghiêm túc, lại như một đứa ngốc.

“Đừng nói bậy, thưa ngài, một từ chết này không thể tùy tiện nói ra lời.”

“Em không tin sao? Mỗi một lời tôi nói đều là thật. Tôi yêu em, tôi nguyện dâng lên tất cả vì em. So sánh với tình yêu, tánh mạng của tôi thật bé nhỏ và không đáng kể.”

“Đừng nói như vậy, tôi không muốn nghe thấy ngài nói những lời như thế. Trên đời này bất cứ thứ gì đều không quý trọng bằng mạng sống, huống hồ là vì một người như tôi vậy. Tôi mới là kẻ bé nhỏ không đáng kể, không đáng để nhắc tới như là bụi bặm, tôi không đáng để cho ngài phải buông tha bất cứ vật nào, huống hồ là sinh mệnh. Tôi không muốn nghe thấy lời như vậy.” Kiếp trước hắn đã chết vì tôi, hiện tại lại nói như vậy, điều này làm cho tôi trong lúc nhất thời đau khổ khôn cùng.

“Em là ai?! Đối với tôi mà nói, em cũng quý giá như vậy, cũng quan trọng như chính mạng sống của tôi. Hơn nữa dựa vào cái gì em có thể vì tôi mà chết, tôi lại không thể hiến dâng sinh mệnh của mình vì em?” Hắn tức giận phản bác tôi, vẻ mặt dị thường nghiêm túc. Nhưng rồi hắn lập tức nở nụ cười, vẻ mặt hạnh phúc. “Ôi, chúng ta thật khờ, thế nhưng lại tranh chấp vì chuyện nhàm chán như vậy. Tôi nghĩ rằng tôi có thể có được ái tình sâu sắc như vậy, tôi nhất định là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này…”

Hắn thế nhưng lại nói những lời lãng mạn ngọt ngào đó, Chúa mới biết tôi đã giận hắn vì đã nói như vậy đến mức nào.

Hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Nguyện ý chết vì tôi, vì một người hèn mọn như tôi?

“Em muốn hôn ngài.” Tôi không ức chế được mà mở miệng.

Hắn ngẩn người, sắc mặt một mảnh hồng hồng. “Em có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi, lúc nào tôi cũng chờ mong.”

Tôi thảng thốt nhìn hắn, hắn không biết tâm tình thống khổ lúc này của tôi.

Tôi chần chờ một chút, vươn tay cởi bỏ nơ của mình. Sợi dây ren thật dài bị tôi nắm trong tay, sau đó tôi nhìn về phía hắn.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc dây nơ này, toàn bộ khuôn mặt đều đỏ lên, sau đó hai mắt hắn tỏa ánh sáng nhìn tôi. Trong biểu tình chờ mong của hắn, tôi dùng dây quấn quanh mắt hắn, sau đó buộc chặt.

Hắn rất kích động, hô hấp cũng trở nên dồn dập và nặng nề.

Tôi nhẹ nhàng hôn lên, hắn kích động hôn trả lại tôi. Hắn không biết vào thời điểm hắn không nhìn thấy, tôi đã oà khóc đến mức không kiềm chế được.

Hắn là đồ ngốc, tôi tuyệt đối không tha thứ cho hắn vì đã nói ra những lời sẽ nguyện ý chết vì tôi.
Bình Luận (0)
Comment