Người Hầu Của Quý Ông

Chương 61

Andre, chồng của Anne tựa hồ rất có tài năng, có nhiều người biết tiếng đã đến mua tranh của hắn.

“Vô cùng vinh hạnh được biết ngài, ngài Tử tước Bruce.” Andre hưng phấn khom người nói với Oscar. “Tôi gần đây vừa mới hoàn thành mấy bức tranh, có lẽ vào thời điểm rảnh rỗi ngài có thể đến thăm thú phòng vẽ tranh của tôi. Vị này chính là Nam tước Yozak, ngài ấy và phu nhân cũng đang có ý mua mấy bức.”

Nam tước Yozak chính là người đàn ông có vẻ ngoài tương tự cha tôi. Ông ấy khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao ngất, mái tóc xoăn dài màu vàng kim uyển chuyển, ngũ quan sâu sắc, đôi mắt sáng ngời hữu thần. Một khắc ông nhìn thấy tôi rõ ràng đã thất thố, mà với khoảng cách gần như vậy tôi càng thấy rõ ngoại hình của ông.

Người này căn bản không phải là Nam tước Yozak gì đó, ông ta tuyệt đối là cha tôi.

Người gọi là Nam tước Yozak nhanh chóng bình tĩnh trở lại, ông tươi cười khom người với Oscar. “Xin chào Tử tước Bruce, ngài cảm thấy hứng thú với tranh vẽ của ngài Andre sao?”

“Chào ngài.” Oscar gật gật đầu với Nam tước. “Ngài Andre là một hoạ sĩ ưu tú, tôi đang xem xét mua vài bức tranh của ngài ấy bổ sung cho bộ sưu tập của mình.”

Được hai vị quý tộc giáp mặt biểu dương nên Andre đắc ý dào dạt, hắn khoa trương cúi người chào, nói với hai người. “Lúc nào tôi đây cũng chờ đợi hai vị ghé thăm.”

“A, bữa tiệc sắp bắt đầu, chúng ta đi qua thôi.” Nam tước Yozak nhìn trung tâm hội trường rồi nói.

Theo lời của chủ nhân buổi tiệc, những vị khách đều tập trung ở xung quanh đại sảnh, hình thành một cái vòng tròn rất lớn.

Nhưng mà chúng tôi mới vừa đi hai bước, Nam tước Yozak lại bỗng nhiên ngã về phía tôi, tôi lập tức vươn tay để đỡ lấy ông ấy.

“Thưa ngài! Ngài làm sao vậy? Không có việc gì chứ?” Andre lo lắng đi tới, nâng trụ một cánh tay khác của ông.

“Tôi không sao, là bệnh cũ, có chút choáng váng đầu.” Nam tước Yozak cau mày, khó xử nói với Oscar. “Ngài Bruce, hôm nay tôi không mang theo người hầu bên người, nếu ngài không để ý, có thể để người hầu của ngài nâng tôi đi nghỉ ngơi một chút được không?”

“A, đương nhiên.” Oscar rõ ràng sửng sốt một chút, ánh mắt của hắn dạo qua một vòng từ Nam tước Yozak đến tôi, sau đó nói. “Ngài cảm giác thế nào? Hay là để tôi đỡ ngài đi, để người hầu của tôi đi mời bác sĩ.”

“Làm sao có thể làm phiền quý ngài, để cho tôi, để cho tôi làm là được.” Andre ở một bên hét lên. “Anne, nhanh đi mời bác sĩ.”

“Không cần đâu, đây là bệnh cũ, không phải mời bác sĩ. Tôi chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, xin ngài đừng gióng trống khua chiêng. Nơi đông người không tốt với bệnh tình của tôi, tôi chỉ yêu cầu người hầu giúp tôi là được rồi.” Nam tước Yozak nói một cách không khách khí, tôi có thể cảm thấy bàn tay ông nắm lấy tôi đang dần dần dùng sức, khí lực lớn đến mức làm cổ tay tôi bị đau.

“Thưa ngài, tôi đỡ ngài Yozak đi nghỉ ngơi.” Tôi không chờ Oscar gật đầu, trực tiếp nâng một cánh tay Nam tước Yozak lên, đỡ ông ta đang ra vẻ suy yếu đi vào phòng nghỉ.

“Tôi đi thông báo cho phu nhân của ngài.” Andre kêu lên ở phía sau chúng tôi.

Đại sảnh của bữa tiệc người đến người đi, vô cùng chật chội, bước chân của hai người chúng tôi đều không tự giác mà nhanh hơn.

Người đàn ông trung niên bên cạnh tôi mặc tây trang lễ phục, nho nhã lễ độ, trên người phảng phất mùi nước hoa thanh nhã. Nhưng cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện, bây giờ người đàn ông này đang vô cùng lo lắng, mồ hôi lấm tấm đầy trên trán.

“Chúng ta không đến phòng nghỉ, qua hàng hiên bên kia.” Ông nói nhỏ vào tai tôi.

Tôi đỡ ông, nhanh chóng đi đến hành lang nơi người hầu đi ra đi vào. Vừa mới bước vào hành lang chật hẹp tối mịt, người đàn ông mới vừa rồi còn mang vẻ mặt ốm yếu đã bật người khôi phục tinh thần.

Ông ta kéo cổ áo tôi rồi đẩy mạnh tôi vào một góc, sức lực lớn kinh người.

Động tác này thật sự rất quen thuộc, tôi thậm chí còn hơi hơi hoảng hốt. Khi còn bé mỗi lần tôi làm sai chuyện gì, cha tôi đều kéo cổ áo rồi dạy dỗ tôi, câu cửa miệng của ông là: nhóc con, thiếu đánh hả!

Đương nhiên, ông chưa bao giờ thật sự đánh tôi. Là người con độc nhất của ông, hơn nữa là con trai đầu, mặc dù nhà chúng tôi sống trong cảnh bần cùng, khi còn bé tôi cũng từng được chiều chuộng rất nhiều.

“Con mẹ nó sao con lại xuất hiện ở nơi này!” Là âm thanh trong trí nhớ, người này chính là người cha biệt tăm biệt tích của tôi, rời khỏi nhà đến tận tám năm, vứt bỏ vợ con, để chúng tôi tự sinh tự diệt.

“Lời này tôi nên hỏi ông mới đúng, mẹ nó tại sao ông lại ở chỗ này, tôi còn tưởng ông đã chết từ lâu rồi!” Tôi đẩy ngược lại ông một phen, khiến ông phải lảo đảo. Tôi đã không còn là đứa bé để ông tuỳ tiện kéo cổ áo dạy dỗ nữa, hiện tại tôi cao lớn hơn ông, cường tráng hơn ông, và trẻ tuổi hơn ông.

“Con!” Ông tức giận trừng tôi, lại hít một hơi thật sâu mà nói. “Con nghe này, chuyện này rất phức tạp, dù thế nào cũng đừng tới tìm ta, chờ thêm một chút, ta sẽ liên hệ với con.”

Lời này lập tức chọc giận tôi, con người vô liêm sỉ này, bỏ lại vợ và con thơ, ông ta ngược lại ở bên ngoài giả cao giả quý (nhân mô cẩu dạng). Đáng thương cho chúng tôi mấy năm nay khổ sở, mẹ thành ma men, đến bây giờ ngày ngày vẫn còn chờ đợi ông ta trở về.

“Ngài Nam tước phải không? John Eric, nghèo bần nghèo cùng, tá điền trang viên Momon, thế nào trong chớp mắt lại thành Nam tước rồi?” Tôi cười lạnh châm chọc. “Tôi còn tưởng rằng mình đã nhận sai người, không ngờ rằng thật sự là ông.”

Cha tôi không kiên nhẫn mà ngắt lời của tôi, ông vươn một ngón tay ra, chỉa vào mũi tôi rồi nói. “Thằng nhóc này, đừng có nói chuyện như vậy với cha con! Con cho rằng hiện tại ta không đánh con được sao!”

“A? Thì ra ông vẫn còn thừa nhận là cha tôi. Yên tâm đi, tôi sẽ không phá vỡ giấc mộng phú quý của ông. Lần này trở về nhà tôi sẽ nói cho mẹ biết, bảo rằng tôi đã tra ra được tin tức của ông. Tám năm trước ông đã chết ở Thủ đô, từ nay về sau bà ấy sẽ không nhắc đến ông mỗi ngày nữa.”

“Khốn kiếp!” Ông lại bỗng nhiên giơ tay lên, tát tôi một cái. “Con cho rằng ta không muốn tìm mọi người sao? Con cho rằng ta đã sống rất nhẹ nhàng sao?”

Tôi lăng lăng nhìn người cha đang phẫn nộ, bỗng nhiên có chút không biết làm sao.

“Nơi này không nói rõ ràng được, ta phải nhanh chóng rời đi, chúng ta tìm cơ hội khác gặp mặt. Vào ngày 18, sẽ có một buổi triển lãm tranh ở quảng trường Boolean Crowe, con hãy đến đó, nhưng không được để lộ, nếu không cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn.”

Ông nhanh chóng nói xong, sau đó nhìn nhìn chung quanh, cũng không quay đầu mà đi vào hành lang hẹp dài, bóng dáng biến mất nhanh chóng.

Tôi vuốt nơi bị ông đánh, trong lòng sinh ra nghi hoặc, vừa rồi ông ấy có ý gì. Ông ta trở thành Nam tước, còn không sống thoải mái sao?

Sau đó, tôi luôn luôn nghĩ đến chuyện của cha, cho đến khi về tới nhà với Oscar.

Tiến vào phòng ngủ, hắn liền mở miệng hỏi tôi. “Làm sao vậy? Em quen vị Nam tước Yozak kia sao? Sau khi dìu ông ta trở về thì cứ mang vẻ mặt u sầu.”

Chuyện như vậy, tôi không có cách nào giấu diếm Oscar, hơn nữa tôi vô cùng bối rối, muốn được hắn giúp đỡ.

“Nam tước Yozak là cha em.” Tôi nói gọn gàng dứt khoát.

Oscar lăng lăng nhìn tôi trong chốc lát, nhướng mày nói. “Thứ lỗi cho tôi không hiểu được ý của em, vừa rồi em nói cho tôi biết, em thật ra là con riêng của Nam tước Yozak?”

Tôi đau đầu cực kỳ, chuyện như vậy ngay cả chính mình cũng không thể tin được. Cha tôi, một người làm ruộng ở nông thôn, biến mất đã nhiều năm, thời điểm gặp lại đã trở thành một vị quý nhân, quả thực ly kỳ như trong tiểu thuyết.

Sau khi kể tường tận tất cả mọi chuyện với Oscar, hắn cũng cực kỳ khiếp sợ, không dám tin nói. “Chuyện này không có khả năng, nếu người trong gia đình có tước vị bị tráo đổi, làm sao có thể không có ai phát hiện? Theo tôi được biết, Nam tước Yozak cũng từng là danh nhân trong xã hội, bởi vì ngoại hình anh tuấn, tin tức đồn đại cũng không ít đâu.”

“Ngài biết tình huống gia đình Nam tước Yozak sao? Có thể biết được chuyện gì đã xảy ra không?”

Oscar nhíu mi suy tư nửa ngày, nhìn chằm chằm đôi mắt của tôi mà nói. “Nếu cha em rất giống ông ta, sau đó bởi một nguyên nhân nào đó mà đoạt lấy tước vị Nam tước của ông, như vậy… Trừ phi Nam tước phu nhân và con gái của bà ta đều biết chuyện này, bọn họ đã giúp cha em che giấu tất cả…”

“Vì sao chứ? Chuyện này thật sự rất khó hiểu, Nam tước nguyên bản đâu? Bọn họ vì sao phải tìm cha em thay thế?” Tôi không hiểu ra sao mà nói.

“Có lẽ chúng ta có thể tìm người hỏi thăm.” Oscar mỉm cười nhìn nhìn tôi. “Ngày mai tôi mang em đến thăm phu nhân Sherry nhé, thế nào?”

“Phu nhân Sherry? Bà ta có biết không? Bà ta rất thân quen với nhà Nam tước Yozak sao?” Tôi tò mò hỏi.

“Không quen.” Oscar lắc đầu. “Dù bà ta không biết cũng chẳng sao cả, em cũng không nên coi thường quý bà này. Lại nói tiếp, tôi lúc ấy nhờ bà ta giúp đỡ rất nhiều mới có thể tìm được em.”

“Bà ta… Sao bà ta lại biết em ở nơi nào…” Tôi lắp bắp nói.

“Em biết không, bà ta đã nói với tôi một chuyện về em.” Oscar đi đến trước mặt tôi, nhàn nhã chỉnh chiếc nơ của tôi mà nói. “Lúc ấy em không nói một lời mà rời đi, tôi tìm em đến sắp điên rồi, tất cả các nơi tôi có thể nghĩ tới đều đã đi tìm, thậm chí không để ý lễ nghi mà đến nhà của phu nhân Sherry. Bà ta kể cho tôi một số chuyện rất thú vị, đều là về em. Em muốn nghe thử không?”

Đây thật là một đề tài tệ hại, tôi bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.

“Bà ta thật đúng là nhớ mãi không quên với em, hơn nữa còn tán thưởng nụ hôn nóng rát của em, bảo rằng em là cao thủ tán tỉnh hiếm thấy…”

Tôi tự nhủ với mình rằng đừng có cảm thấy chột dạ, khi đó tôi cùng Oscar căn bản chẳng có quan hệ gì cả. Hắn không có tư cách khiển trách tôi lúc ấy đã có quan hệ với người đàn bà nào. Nhưng không biết vì sao, tôi không tự chủ được mà cúi đầu xuống, tựa hồ nội tâm có chút cảm giác bất an.

“Trời biết tôi lúc ấy khổ sở cỡ nào, vừa nghĩ tới em vốn dĩ không yêu tôi, chỉ là vì nguyên nhân nào đó mà đùa bỡn cảm tình của tôi…”

“Vậy vì sao ngài còn muốn tìm em? Biết em là người như vậy, ngài hẳn nên quên tuốt em đi mới đúng.” Tôi lo lắng nói.

“Bởi vì tôi lúc ấy nghĩ, cho dù em không yêu tôi, tôi cũng nhất định phải tìm em trở về, để em ở lại bên cạnh tôi. Hiện tại xem ra, tôi đã quyết định đúng.” Sau đó hắn nhìn tôi thật sâu, rồi cởi nơ của tôi.

Nội tâm tôi nóng cháy, sau khi thật sự ở bên cạnh Oscar, tôi mới phát hiện hắn căn bản không phải là người có thể kiểm soát được bản thân như bề ngoài, ngược lại tình cảm của hắn vô cùng nóng bỏng, vẫn không keo kiệt chút nào mà thổ lộ tình cảm, những lời buồn nôn đến cực điểm cũng có thể nói ra mà mặt không biến sắc.

Hắn lần lượt cởi áo quần tôi, sau đó ôm tôi vào trong ngực. “Tôi biết mình không thể buông được em, bởi vì cho dù em không chịu thừa nhận mình yêu tôi, cảm giác của tôi cũng sẽ không sai. Cảm giác nói cho tôi biết, không thể để em rời khỏi tôi.”

Sau đó chúng tôi nằm lên giường, trong đêm khuya trời đông giá rét, cái ôm ấp của Oscar như là lò sưởi vậy.

Nằm trong chăn, Oscar nói cho tôi biết: “Phu nhân Sherry biết em lợi dụng bà ta, chẳng qua bà ta vừa vặn rất chán ghét cả nhà bác tôi, cho nên chẳng những không để ý, ngược còn rất vui vẻ. Bà ta đề nghị tôi tìm kiếm lân cận nơi ở của nhà Tử tước, quả nhiên tôi liền tìm được em.”

“Vị phu nhân đó không chỉ thông tuệ, hơn nữa còn biết rõ vô số bí mật từ trên xuống dưới ở Thủ đô, nhớ lần đó bà ta kể cho chúng ta nghe chuyện phiếm về gia đình Nam tước Yozak không? Có lẽ bà ta có thể giải đáp nghi hoặc của chúng ta.”

Vì thế ngày hôm sau, cõi lòng chúng tôi ngập tràn hy vọng mà ngồi xe ngựa đến nhà của phu nhân Sherry.

Toà kiến trúc thuần trắng, bên trong hoa viên cho dù là giữa mùa đông tiêu điều cũng dạt dào xanh sắc.

Bà ta tiếp đón chúng tôi trong một chiếc lều hoa ấm áp, còn bày ra đồ sứ quý giá nhất của bà.

Đáng tiếc sau khi chúng tôi đề xuất mục đích khi đến đây, bà ta lại tiếc nuối nói. “Sợ rằng tôi cũng không biết.”

“Vị quý ngài này đã từng là con cưng của giới xã giao, nhưng mà mấy năm gần đây lại rất kín đáo, cơ hồ không công khai lộ diện, cho dù ra ngoài cũng vẫn luôn có vợ mình làm bạn. Hơn nữa ông ta cũng không còn phóng khoáng như lúc trẻ, mà lại giống như cái hồ lô, mọi chuyện đều do vợ ông ta định đoạt.”

Ngay cả phu nhân Sherry tinh thông tin tức cũng không biết được chuyện này, chỉ sợ thật sự hỏi thăm không ra được điều gì.

Trên đường trở về, tôi khó nén tâm tình thất vọng.

“Đừng có gấp, tôi sẽ hỏi thăm giúp em.” Oscar an ủi tôi nói.

“Nhưng mà… Cả nhà bọn họ đều vô cùng kín đáo, chỉ sợ ngài cũng bất lực. Em đành buông xuôi vậy, chờ đến khi em gặp được cha, tất cả chân tướng sẽ được rõ ràng.” Tôi nói.

Lúc ấy Oscar vẫn không nói cái gì, chỉ là hai ngày sau, hắn liền mang đến tin tức cho tôi.
Bình Luận (0)
Comment