Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 12

Tiếng phanh gấp vang lên ngay trước cửa Lam Sơn quán, Tư Đồ Dật đóng sầm cửa xe lập tức đi vào trong quán, tối muộn quán cà phê đã mau muốn đóng cửa rồi, chỉ còn ba người ngồi ở bên trong uống cà phê, nhưng mà trong đó lại không có Tiêu Bạch.

“Xin hỏi các ngươi có thấy một người tóc dài thế này, là một hài tử ước chừng mười tám tuổi? Nhìn rất xinh đẹp.” Hắn hỏi phục vụ viên ở trong.

Phục vụ viên gật gật đầu: “Hắn đứng ở cửa cả một buổi chiều, đến khoảng tám giờ mới rời đi.”

Tư Đồ Dật vội hỏi: “Vậy ngươi có nhìn thấy hắn đi hướng nào không?”

Phục vụ viên lực bất tòng tâm lắc đầu: “Lúc ấy trong quán rất bận rộn, ta cũng không chú ý.”

Một nữ phục vụ viên khác bỗng nhiên nói: “Bởi vì ta nhìn hắn bộ dạng đặc biệt xinh đẹp, cho nên có lưu ý hắn, ta nhìn thấy hắn đi theo một anh chàng cực kỳ đẹp trai nha.”

Tư Đồ Dật trong đầu nổ oành một cái, lập tức nghĩ đến mấy tên già biến thái thích lừa gạt thiếu nam thiếu nữ trên đường, tim mạnh mẽ rơi xuống tận đáy biển: “Bọn họ đi hướng nào?”

“Này ta cũng không biết, bọn họ lên xe taxi.”

Ngoài cửa lại vang lên tiếng phanh chói tai, Tư Đồ Hưởng cũng vọt tiến vào: “Thế nào? Có tìm được không?” Trên mặt hắn còn có dấu son môi màu đỏ chưa kịp lau sạch.

Xem cái bộ dạng hắn như vậy chắc chắn là vừa mới lăn từ trên giường nữ nhân xuống, Tư Đồ Dật nổi trận lôi đình, một quyền đấm vào mặt Tư Đồ Hưởng: “Hỗn đản!”.

“Tiên sinh, tiên sinh, thỉnh không nên gây chuyện ở trong quán a.” Phục vụ viên vội vàng khuyên can.

Tư Đồ Dật thu hồi nắm đấm ngay trước mặt Tư Đồ Hưởng lãnh liệt nói: “Nếu tìm không thấy Tiểu Bạch, ngươi chuẩn bị đi nằm viện đi!” Hiện tại không có thời gian cùng hắn tính sổ, tìm người quan trọng hơn, hắn lập tức liền xông ra ngoài.

“Cái gì? Ngươi lại tha một người về? Ngươi không để ta yên được hả? Cái gì cũng tha về nhà, bình thường tha về mấy con mèo con chó còn chưa tính, tha đứa nhóc về ta cũng không so đo với ngươi, lần này ngay cả một người lớn như vậy cũng tha về, ngươi có đầu óc hay không a?” Cả hai mắt phun lửa, thiếu niên lớn giọng đứng trước mặt chúng ta, xem ra có vẻ là nổi giận.

Ta có chút sợ hãi trốn sau Ngô Phi Hồng, thiếu niên này thoạt nhìn hảo hung dữ, giống như tiểu sư tử vậy a.

“Cái người kia, đi ra cho ta, đừng trốn sau ca ca ta, trốn trốn co co sợ ta nhìn không ra người chắc?” Thiếu niên hung dữ kia chỉa vào người ta.

Ta nhìn không ra người? Ta trong cả thiên hạ này, tuấn mỹ vô song, anh tuấn tiêu sái mĩ Vương gia làm sao mà nhìn không ra người? Ta lập tức đi ra từ phía sau Ngô Phi Hồng.

Thiếu niên kia nhìn thấy ta tựa hồ càng tức giận, ngón tay chọt vào mặt Ngô Phi Hồng: “Ngươi không đem hắn cút cho ta! Hiện tại ta sẽ đưa đi!”

Ngô Phi Hồng nột nột nói: “Tiểu Việt, ngươi…… Ngươi không cần như vậy a, hắn tìm không thấy đường về nhà, cho nên ta……”

“Cho nên ngươi mới đem hắn mang về chứ gì?” Thiếu niên kia ác thanh ác khí nói: “Hắn lớn như vậy rồi, còn có thể không biết đường về nhà? Ngay cả ngươi ngu như vậy lớn thế rồi cũng còn biết  đường về nhà, trừ phi hắn là đứa ngu!” [bạch si]

“Ta, ta……” Ngô Phi Hồng vẻ mặt trướng đỏ bừng, lại không dám phản bác.

Ta xem không nổi nữa, nào có đệ đệ hung dữ như vậy chứ? Ta động thân đứng trước Ngô Phi Hồng: “Ngươi hung dữ như vậy làm gì? Có phải nhìn hắn thành thật dễ khi dễ? Ngươi rốt cuộc có phải hắn đệ đệ hay không a? Thật sự là quá đáng!”

Ngô Phi Hồng lôi kéo quần áo của ta, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng nói.”

Thiếu niên hung dữ kia toàn bộ lửa nóng ác khí lập tức toàn bộ biến mất, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, cái mũi bắt đầu nức nở: “Ô…… Oa……” Hắn thế nhưng khóc lớn lên.

Ta hoàn toàn choáng váng, làm thế nào mà mặt đổi sắc nhanh như thay đổi thời tiết thế?

“Ngoan, đừng khóc, hắn không phải cố ý.” Ngô Phi Hồng ôm hắn vào trong ngực nhẹ giọng an ủi.

Hai mắt đẫm lệ kia xuyên thấu qua bả vai Ngô Phi Hồng bắn thẳng đến ta: “Đem hắn cút!”

“Tiểu Việt, không cần như vậy, hắn không có nhà để về.” Ngô Phi Hồng thở dài.

“Ta mặc kệ, đem hắn cút! Đem hắn cút!”

Thiếu niên này đối ta tràn đầy địch ý, ta cũng không muốn làm cho Ngô Phi Hồng khó xử: “Ngươi vẫn là nên đem ta đi vậy.”

Tìm kiếm khắp cả thành phố, Tư Đồ Dật chạy qua một cái lại một cái đường cái, hai mắt không ngừng ở trong đám đông tìm kiếm, chờ đợi có thể nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, nhưng mỗi lần đều là thất vọng.

Khu phố trung tâm đã qua hơn mười hai giờ, toàn bộ thành thị đã muốn dần dần an tĩnh lại, nhìn ngã tư đường trống trải, Tư Đồ Dật tựa vào trên xe, vô lực châm một điếu thuốc, vòng khói theo miệng thở ra dần dần khuếch tán thành lớn, tựa như bất an trong lòng hắn: “Tiểu Bạch, ngươi ở đâu?”

Di động vang, mặt trên hiện tên — Tư Đồ Hưởng, chẳng lẽ có tin tức tốt? Hắn nhanh chóng mở máy: “Uy?”

“Nhị ca, ta còn không có tìm được Tiểu Bạch, làm sao bây giờ?”

Tư Đồ Dật không có đáp lời, trực tiếp dập điện thoại, hắn ném xuống thuốc lá trong tay, nhấn chân ga chạy hướng cục công an cục, hiện tại chỉ có cách báo cảnh sát.

Vừa đến cục cảnh sát, chợt nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc: “Ta đã nói rồi ta không biết cái gì là chứng minh thư.”

“Vậy cha mẹ ngươi tên là gì?”

“Cái này cũng không thể nói cho ngươi!”

“Mời ngươi phối hợp một chút!”

“Ta không phải rất phối hợp sao? Ngươi có hỏi, ta đều có đáp a!”

“Tiểu Bạch!” Tư Đồ Dật cao hứng chạy vọt vào, ôm cổ Tư Tiểu Bạch đang cùng cảnh viên biện luận: “Rốt cục cũng tìm được ngươi rồi!”

“Dật Dật….. Ô……”

“Ô……” Nước mắt của ta ở một khắc nhìn thấy hắn kia liền chảy xuống không ngừng, muốn dừng cũng không được.

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, chúng ta không phải về nhà sao?” Tư Đồ Dật ôn nhu nói.

Ta vẫn còn ở trên người hắn không chịu xuống dưới, một mực ôm cứng trên vai hắn khóc: “Ta thật sợ a, một mình đứng ở chỗ đó, nhưng mà đợi đã lâu đều không thấy được Tư Đồ Hưởng, ô……”

Tư Đồ Dật vỗ vỗ đầu của ta, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ta nhất định hảo hảo đánh hắn một trận, được không?”

Ta lắc lắc đầu: “Không cần đánh hắn.”

“Tiểu Bạch, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi, tên chết dẫm này không cho hắn vài điểm giáo huấn, hắn sẽ không nhớ kỹ.” Mắt Tư Đồ Dật bắt đầu lộ ra hung quang.

Ta nhu nhu mắt: “Ta còn chưa nói xong, ta nói không cần đánh hắn, đem hắn ném tới cái gì Châu Phi là được a.” [R: =))))))))]

……

Tư Đồ Dật cười nói: “Nghe lời ngươi, ngày mai ta liền đem hắn ném tới Phi châu đi bồi voi.”

Hắn lại hỏi: “Đúng rồi, khi đó ngươi đi với ai?”

“Ngô Phi Hồng, hắn là người tốt, nhìn đến ta một mình đứng chỗ đó cả một buổi chiều, hắn liền mang ta về.”

Tư Đồ Dật nghiêm mặt nói: “Về sau không được đi cùng người lạ, cẩn thận bị người ta lừa đảo mang đi bán.”

“Nga!” Ta gật gật đầu.

Mệt mỏi một ngày, ta cũng không tỉnh táo thêm được, thầm nghĩ muốn ngủ, Dật Dật bả vai lại thật rộng, ta trực tiếp đặt mặt ở trên bắt đầu gà gật.

Tiếng chuông di động lại vang lên, Tư Đồ Dật nhìn nhìn tên mặt trên, lập tức cười lạnh: “Uy!”

“Nhị ca, ta tìm đông khu, vẫn là không có, làm sao bây giờ?” Tư Đồ Hưởng có điểm thở hổn hà hổn hển.

“Đông khu tìm không thấy đi tây khu, tây khu tìm không thấy đi nam khu, tóm lại ngươi tiếp tục tìm cho ta!”
Bình Luận (0)
Comment