Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình

Chương 8

Đại sảnh kim sắc huy hoàng, âm nhạc du dương, lại có một chỗ ngồi cực kỳ kín đáo, ngay lúc này ta đang ngồi ở góc kín ấy, giám thị hai người đang ở cách đó không xa.

“Đồ tiểu quỷ kia, vì cái gì mà đòi ta mời ngươi ăn cơm hả? Ta còn nghĩ là Phương bí thư gọi điện mời ta ăn cơm, hại ta cao hứng một hồi a!” Tư Đồ Hưởng không ngừng oán hận, đút thịt bò vào miệng.

Ta không thèm để ý hắn kêu la, hai tròng mắt tiếp tục nhìn chằn chằm hai người kia, sợ bỏ qua cái gì, chỉ tiếc là ngồi hơi xa, không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy bổn (ngu) yêu quái kia miệng liến thoắng không ngừng, hoàn hảo Dật Dật chỉ nói vài lần, hai người cũng không có hành vi ‘quá mức’ nào.

“Uy uy, tiểu quỷ, ngươi đang nhìn cái gì? Không ăn cái gì cả a.” Tư Đồ Hưởng nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của ta: “Nhị ca? Nguyên lai ngươi là tới bắt gian, sớm nói ta biết, ta sẽ không cười ngươi a, ha ha ha ha!”

Còn nói sẽ không cười, cười đến như thằng điên đây còn gì nữa, ta trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói nhỏ chút, cẩn thận bị bọn họ phát hiện!” Đúng là đồ đần mà!

Tư Đồ Hưởng ngừng cười nói: “Tên tóc vàng kia là ai?”

“Chính là cái tên buổi sáng tặng hoa đó!” Ta cũng trút giận đút thịt bò vào miệng, dùng sức nhai, coi như đây là miếng thịt trên người bổn (ngu) yêu quái.

Tư Đồ Hưởng ngâm một âm dài: “Nga– chính là hắn đó hả, nhưng mà nói thật, nhìn bộ dáng hắn không tệ nha, vừa đẹp trai lại có phong cách, khí chất cũng không tồi, còn có a, bờ môi của hắn thực gợi cảm…..” [R: lão này k phải thẳng hả???]

Có lầm không đấy? Đang nói cái tên yêu quái kia đó hả? Ta hung hăng trừng mắt hắn, thấp giọng quát: “Ăn cơm của ngươi đi, nếu không ta đập cái bát vào mặt ngươi!”

Tư Đồ Hưởng thức thời nhún vai: “OK, ăn cơm.”

Ta cũng đói bụng, vừa ăn vừa giám thị, mới uống mấy ngụm canh đã bị sặc: “Khụ, yêu quái chết bầm kia…. khụ!” Tên bổn yêu quái kia dám cầm tay Dật Dật, đúng là đồ không biết xấu hổ!

Tư Đồ Hưởng chu mỏ nói: “Oa nga, bước đầu tiên của gian tình — nắm tay, ngươi thảm rồi, bị knockout.”

Ta đang muốn đậpc ả cái bàn vào người tên yêu quái kia thì Dật Dật rút tay trở về, hơn nữa biểu tình có vẻ không hìa lòng, ta đắc ý nói: “Thế nào? Dật Dật trung trinh với ta như một!”

Tư Đồ Hưởng vuôt cằm, cười đểu nói: “Ngươi đắc ý quá sớm rồi, nhìn lại đi.”

Không biết trong tay bổn yêu quái đã có thêm một bông hồng trắng, hắn nhẹ nhàng đặt trước mặt Tư Đồ Dật, lập tức hai mắt ta tóe lửa: “Hắn là đồ mê gái a, sáng tặng hoa, trưa lại tặng hoa, hắn mới là cái đồ ngắt hao bẻ cành, nhiều hoa như vậy đều chết dưới tay hắn!”

“Ghen tị đi, ha ha.” Tư Đồ Hưởng sung sướng thấy người gặp họa nói.

Ta xấu xa nhìn hắn, cười gian: “Hắc hắc, ta có cách này hay lắm, nhưng mà cần ngươi hỗ trợ.”

Hắn đề phòng nói: “Ngươi tính làm cái gì?”

“Đến, ta nói cho ngươi……” Ta xách lỗ tai, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói thầm.

……

“A, ta không làm, cái chủ ý ngu xuẩn này, mất thể diện lắm.” Tư Đồ Hưởng vội vàng lắc đầu cự tuyệt.

Ta gõ gõ ngón tay lên bàn, không thèm để ý đến nói: “Hảo a, ngươi không đi cũng được, ta đây sẽ lật bàn kêu to sắc lang, xem ngươi có mất thể diện không a.”

“Ngươi uy hiếp ta?”

“Này không gọi là uy hiếp, cái này gọi là cho ngươi lựa chọn, chọn một trong hai, ngươi nguyện ý mất thể diện hoặc là để tên yêu quái kia mất thể diện, tự mình chọn đi!” Ta vắt chéo hai chân, không ngừng gõ gõ tay, lầm bầm.

Hắn cắn răng, làm một bộ dạng khẳng khái hy sinh vì nghĩa: “Hảo, ta đi!”

Ta nhìn theo Tư Đồ Hưởng đi đến bên kia, trong lòng cười thầm: “Bổn yêu quái, cho ngươi đẹp mặt!”

“Ngươi tên hỗn đản này, có mới nới cũ, vừa mới cùng ta như vậy, bây giờ lại tại đây cùng người khác ước hẹn, ngươi có phải người hay không hả?” Bỗng một thanh âm lớn tiếng cùng âm thanh đập bàn vang lên làm cả địa sảnh kim sắc nhất thời an tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng lúc quét về phía Tư Đồ Hưởng cùng cái bàn kia.

Trong lòng ta cười đến tận trời, hắc hắc, kịch hay bắt đầu rồi.

Bản mặc danh kỳ diệu nhìn nam nhân trước mắt mặt có chút biến đen: “Ngươi là ai a? Ta không biết ngươi, mời ngươi tránh ra.”

“Cái gì? Ngươi còn làm bộ như không biết ta? Quá đáng lắm rồi, ta đi chết cho ngươi xem!” Tư Đồ Hưởng nổi giận gầm lên một tiếng hắt toàn bộ ly rượu trên bàn lên người yêu quái kia, rồi lập tức chạy vội rời đi.

Trong đại sảnh trừ bỏ im lặng vẫn là im lặng, Bản sắc mặt khó coi cực kỳ, hắn cầm lấy khăn xoa xoa rượu trên người, cố gắng nói: “Dật, ta thật sự không biết hắn, người này có thể là người điên.”

Tư Đồ Dật không có lên tiếng, thản nhiên nói: “Ngươi vẫn là nên đi về trước thay quần áo đi.”

Bản gật gật đầu: “Tốt lắm, ta đi về trước.” Hắn ném khăn ăn lại lập tức rời đi.

“Ha ha ha ha ha ha!” Ta ôm bụng cười đau muốn chết ở trên bàn, chỗ ngồi đối diện có người ngồi xuống, ta tưởng rằng là Tư Đồ Hưởng: “Làm được không tệ a!”

“Phải không?” Âm trắc trắc vang lên bên tai.

A, là Tư Đồ Dật, nguy rồi, ta có vẻ cao hứng quá, đại sảnh im lặng như vậy chỉ nghe thấy tiếng một mình ta cười, hắn không phát hiện ta mới là lạ, ta vội vàng ngồi thẳng, cười gượng nói: “Dật Dật, thật khéo a, ngươi cũng ở đây a!”

Tư Đồ dật trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, không chút khách khí gõ ta một cái váng đầu: “Ngươi rất hồ nháo!”

Ta vội vàng ngồi vào bên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn, ra vẻ ủy khuất nói: “Ngươi không biết là hắn thực quá phận sao? Vừa sờ tay ngươi, lại vừa đưa hoa, thật đúng là một con sắc lang nhất, ngươi không phải đã nói đối phó sắc lang thì phải đánh nó thật hung hăng sao? Ta làm thế với hắn vẫn còn là nhân từ, ai, ta thật sự là một người thiện lương mà.”

Tư Đồ dật hừ lạnh một tiếng: “Thực cảm tạ thiện lương của ngươi, bất quá lần sau đừng như vậy, chuyện làm ăn ta mới nói được một nửa với hắn, như vậy lại phải gặp hắn thêm một lần nữa rồi.”

Ách…… Lộng xảo thành chuyên? [R: aka chữa lợn lành thành lợn què] Ta chỉ còn cách cười gượng: “Hắc hắc hắc……”

Trải qua sự kiện lần này ở Kim sắc đại sảnh, ta cùng Tư Đồ Hưởng vậy mà hóa thù thành bạn, hắn đi làm không có việc gì liền lái xe kéo ta cùng ra ngoài chơi, tuy rằng bị Tư Đồ Dật chửi cho vài lần, nhưng hắn vẫn chết cũng không sửa, vẫn như trước đi làm thì trộm đi ra ngoài.

“Nghe nói nơi này mở một quán bar mới, bên trong có mãnh tú nga!” Hắn hướng ta ái muội nháy mắt mấy cái, nước miếng đều nhanh chảy ra.

Quán bar hẳn chính là giống như tửu quán chỗ chúng ta đi, ta biết mãnh thú là cái gì, nhưng mãnh tú là cái gì thì ta cũng không biết: “Mãnh tú là cái gì thế? Sẽ cắn người sao? Có làm lồng sắt không đó?”

Hắn ra vẻ khinh thường nhìn ta liếc mắt một cái: “Ngươi Tiểu Bạch này, nhà quê quá, lát nữa ngươi sẽ biết.”

Một lát sau, xe ngừng lại, vừa xuống xe, một cỗ mùi rượu nồng đậm xông vào mũi, ta hít hít cái mũi: “Thật là một hương vị hảo say lòng người nha.”

“Cả phố này hầu như tất cả đều mở quán bar, cho nên vị rượu tỏa ra từ khắp nơi, đó, kia quán ‘Tửu ái nhĩ’ kia chính là quán bar mới mở, chúng ta vào xem.”

Tuy rằng bên ngoài nắng rất lớn, người phơi nắng không mở nổi mắt, nhưng trong quán bar này tối đến nỗi phải trừng to mắt ra mới thấy được rõ ràng, ngọn đèn yếu ớt chỉ là mông mông lung lung, thỉnh thoảng chớp lên bóng người làm cho ta có một loại cảm giác như đang ở trong ổ quỷ, ta giữ chặt quần áo Tư Đồ Hưởng: “Chúng ta vẫn là nên đi thôi!”

Tư Đồ Hưởng cười nói: “Như vậy sao được, vừa mới đến thôi mà, đi, tìm một chỗ ngồi một lát.”

Tìm một bàn trống ngồi xuống, gọi một chai rượu, hắn thần bí hề hề nói: “Nửa giờ sau có mãnh tú nga, đến lúc đó mở to hai mắt nga.”

Thấp thỏm bất an ngồi được một lát sau, bỗng nhiên ngọn đèn hoàn toàn tập trung đến một khối đất phía trên, bốn phía bắt đầu sôi trào, tiếng huýt cùng tiếng thét chói tai không dứt bên tai.

“Đã bắt đầu rồi.” Tư Đồ Hưởng hưng phấn uống một hơi cạn sạch chén rượu.
Bình Luận (0)
Comment