Chung Nguyên nói: “Đầu gỗ, anh phát hiện ra, từ sau khi yêu em, chỉ số thông minh của anh từ ba con số giảm xuống còn có hai.”
Tôi có chút xấu hổ, an ủi anh ấy: “Ak, không sao, em cũng vậy a.”
Chung Nguyên nhướn mắt nhìn tôi cười: “Em lúc nào chả là hai con số.”
Tôi: -.-!!!
Nè, tốt xấu gì thì thầy giáo vật lí hồi trung học cũng từng khen tôi có chỉ số thông minh 130 đấy nhá, cho dù chiết khấu đi cũng không rớt xuống còn hai con số đâu.
Chung Nguyên đẩy tôi về ghế phụ, chính mình ngồi lên ghế lái.
Lúc này tôi mới phát hiện, tóc của Chung Nguyên ướt hết, trên người còn dính nước mưa, quần áo cũng ướt, chỉ có mỗi chỗ vai khiêng tôi là còn khô. Tôi nghĩ tới vừa rồi anh ấy dùng ô che hết cho tôi, bây giờ cả người tôi ngoài ống quần hơi ẩm ra còn lại đều khô rang, vừa cảm động vừa cảm thấy có lỗi, lấy khăn tay ra đưa cho anh.
Chung Nguyên không cầm, cười tủm tỉm giơ mặt ra cho tôi.
Tôi chỉ đành phải lau giùm anh, đợi lau xong, cái cổ đáng ghét của ai đó vẫn bất động, ánh mắt chằm chằm nhìn tôi, biểu tình trên mặt phải dùng hai chữ đen tối mới miêu tả được.
Tôi đỏ mặt, chồm qua hôn chụt lên mặt anh một cái.
Chung Nguyên vừa lòng ngồi thẳng lại, khởi động xe.
Ngày hôm qua cãi nhau tưng bừng, hôm nay lại nhanh chóng giảng hòa, tình tình cảm cảm, nói thật trong lòng tôi vẫn còn hơi ngượng, không biết nói gì với Chung Nguyên, cúi đầu mân mê chéo áo, không nói câu nào.
Chung Nguyên vừa lái xe, một tay còn lại nắm lấy bàn tay tôi, xiết chặt, trầm lặng nói: “Đầu gỗ, anh và Sử Vân Hành thực sự không có gì.”
“Em biết, thực ra em với Tô Ngôn cũng không có gì.” Tôi đột nhiên phát hiện lí do tại sao tôi vẫn luôn nhớ tới Chung Nguyên, không phải chỉ bởi vì tôi yêu anh, mà còn bởi vì tận đáy lòng tôi vẫn tin tưởng anh, cho dù có nhiều hoài nghi mâu thuẫn, tôi vẫn luôn tin là chúng tôi yêu nhau.
“Anh cũng biết, có điều … hôm qua anh hơi nóng nảy” Chung Nguyên nói xong, cười cười: “Em biết không, thời gian đầu em có hơi miễn cưỡng, đối với anh không biết là có quan tâm hay không, lúc ấy anh còn tưởng rằng … tưởng em không yêu anh. Ngày hôm qua nói chuyện đính hôn với em, chỉ là muốn thăm dò rốt cục là em có cần anh hay không, lại không ngờ rằng vì thế mà gây nhau một trận. Tối qua sau khi về nhà anh mới hiểu ra, nếu em không quan tâm anh thì cãi nhau với anh làm gì, rõ ràng là ghen với Sử Vân Hành rồi, anh đúng là khờ mà.”
Tôi mở to mắt, khó tin nhìn Chung Nguyên, bạn à, bạn cũng có sức tưởng tượng quá nha…
Chung Nguyên bị tôi nhìn tới phát ngượng, anh chăm chú lái xa, trên mặt hơi ửng đỏ, rất khó thấy, nhưng mà đã bị tôi phát hiện.
Chung Nguyên … xấu hổ ư? Khó mà thấy được bộ dạng này nha, tuy rằng biết mình hơi bị thừa cơ hội, nhưng đúng là tôi không nhịn được cười.
Chung Nguyên cũng cười phì theo, nói: “Nhìn thấy không, những người đang yêu đều dễ dàng trở thành ngốc như vậy, chỉ lo được lo mất.”
Tôi cười, cũng nắm chặt lấy bàn tay anh: “Anh yên tâm đi, em chỉ yêu một mình anh.”
Ánh mắt Chung Nguyên vẫn nhìn chăm chú ra phía trước, khóe miệng mỉm cười: “Anh cũng vậy, anh chỉ yêu em thôi, đầu gỗ à.”
Tôi bỗng dưng đem toàn bộ sự việc cãi nhau ngày hôm qua ra suy nghĩ cẩn thận, tôi tức vì ghen với Sử Vân Hành, còn tại sao Chung Nguyên lại nổi giận, hóa ra là do suy nghĩ của anh … lại kì diệu như vậy. Đúng là khi đã yêu, chỉ lo sợ mất đi, thì ra anh ấy sợ tôi không yêu anh ấy, tối qua lại nhìn thấy cảnh tôi và Tô Ngôn, không tưởng tượng mới là lạ. Chung Nguyên trong một chốc đã biến thành ngốc y hệt tôi rồi.
Nhưng mà, lại tự dưng nghĩ tới chuyện, cho dù anh không thích Sử Vân Hành, nhưng còn ba mẹ anh thì sao?
Lúc này, Chung Nguyên cầm tay tôi, giơ lên trước mặt, nhìn kỹ, nhíu mày hỏi: “Nhẫn đâu?”
“Em…” Tôi vừa nghe tới nhẫn đính hôn thì nghĩ tới chuyện đính hôn, cảm thấy đau đau, haiz, tại sao chuyện hôn nhân của con cái, cha mẹ nhất định phải xen vào.
Chung Nguyên nhướn mày, ánh mắt nguy hiểm: “Đánh mất? Hay là ném đi.”
“Chung Nguyên” Tôi cố lấy dũng khí, hỏi anh: “Về chuyện đính hôn, anh …” Anh làm thế nào?
Chung Nguyên xoa xoa đầu tôi, cười nói: “Em lo lắng chuyện này à?”
Tôi gật gật đầu, có chút khẩn trương chờ câu trả lời của anh, cho dù anh nhất quyết chống đối, cũng đâu thể gây mâu thuẫn với ba mẹ, thậm chí có thể anh ấy căn bản không bao giờ cãi lại ba mẹ mình.
Chung Nguyên vỗ vai tôi, an ủi: “Yên tâm, ba mẹ anh cũng thấu hiểu lắm, nếu vẫn không được thì anh đi tìm ông cụ.”
Tôi gật gật đầu, trong lòng vẫn còn lo. Nói ra thì, ba mẹ anh thích con dâu là Sử Vân Hành, cho dù hai người bọn họ cuối cùng không đến với nhau, thì liệu tôi với ba mẹ anh có thể hòa thuận hay không … Ak, khó đoán quá!
Lúc này Chung Nguyên bổ sung thêm: “Đương nhiên, diệt cỏ phải diệt tận gốc.”
Tôi kinh ngạc: “Diệt cỏ? Tận gốc? Chung Chung Nguyên, anh, anh muốn làm cái gì …?” Không phải định giết Sử Vân Hành chứ?
Chung Nguyên cười ra tiếng, nhéo nhéo mũi tôi, vừa cười vừa nói: “Đầu gỗ của anh ngốc quá đi.”
Tôi xấu hổ quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong Tivi diệt cỏ tận gốc không phải đều là giết người sao, không chỉ giết một người, mà là giết hết tất cả mọi người …
Chung Nguyên không để ý đề tài này, vẫn hỏi: “Nhẫn đâu?”
Tôi đem nhẫn trong túi ra, may mà hôm qua chưa quáng lên mà quăng mất, bằng không bây giờ nhất định bão nổi dậy, ăn thịt người cũng có người có thể làm.
Chung Nguyên dừng xe lại bên đường, lấy nhẫn trong tay tôi, thật cẩn thận đeo vào cho tôi lần nữa, sau khi đeo xong, anh cầm lấy tay tôi, dịu dàng cười: “Không được tháo ra.”
“Uhm” Tôi gật đầu, trong ánh mắt nồng cháy của anh tôi thấy mình như tan ra.
Chung Nguyên xoay người mở hộc đựng đồ, lấy ra một cái bình nhỏ màu hồng nhạt, đưa cho tôi.
Chính là lọ nước hoa “Mối tình đầu”, tôi nhận lấy, cảm động vô cùng, nhưng hễ nghĩ tới bộ dạng lục lọi thùng rác của Chung Nguyên là lại không nhịn được cười.
Chung Nguyên có vẻ đoán ra tôi đang nghĩ cái gì, béo má tôi, nói: “Anh căn bản là không nỡ.”
Đúng vậy, chúng ta đều không nỡ. Có lẽ tâm trạng anh lúc ấy giống với tâm trạng cầm chiếc nhẫn trên tay của tôi, ai cũng tức giận, nhưng tận đáy lòng vẫn còn để tâm, ngăn cản bản thân làm chuyện ngốc nghếch.
Chung Nguyên nhìn tôi thật sâu, liếc mắt một cái còn nói thêm: “Đầu gỗ, em là mối tình đầu của anh, mãi mãi. Tuy rằng anh từng thích Sử Vân Hành, nhưng lúc đó đã biết gì đâu, chỉ là cảm giác mông lung rung động một tí, hoàn toàn là tâm lí bình thường của thời kì trưởng thành. Khi đó anh chưa hiểu thế nào là tình yêu. Bây giờ mới hiểu rõ.”
Tôi rất vui vẻ, cười nói: “Vậy anh nói xem, thế nào là tình yêu?”
Chung Nguyên: “Tình yêu chính là, hận không thể cùng em hợp hai làm một.”
Hận không thể cùng em hợp hai làm một … Tôi gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Tình yêu là thứ dễ làm người ta phát cuồng, ngày hôm qua mới cãi nhau, hôm nay đã như người mất hồn không làm được gì, tới lúc làm lành thì lại rất tốt, như được sống lại, còn hơn uống nước tăng lực. Hợp hai làm một ư? Nếu hai người có thể thực sự biến thành một người, căn nhà lớn tới mấy cũng không lo không nhìn thấy người kia, cũng không phải nhớ nhưng quá nhiều, nhớ tới nỗi mất ăn mất ngủ …
Sau này tôi đem câu nói lĩnh ngộ về tình yêu này kể lại cho Tiểu Nhị nghe, định giúp nó tăng thêm tí cảm hứng sáng tác. Kết quả Tiểu Nhị vừa lặp lại mấy câu này của Chung Nguyên, vừa cười thâm sâu, cuối cùng nói: “Chung Nguyên đúng là một thằng cha dâm tà.”
Tôi:!!!