Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 11

Ta vừa nghe, trong lòng liền bình tĩnh lại. Thanh nhuyễn kiếm đen sượt qua gò má ta, quấn lên cổ tên trộm, chỗ bị lưỡi kiếm siết ứa ra máu, tựa như chỉ cần hơi dùng sức, là có thể khiến cho hắn đầu lìa khỏi cổ, dưa chín rụng cuống…

Vẻ mặt tên trộm cực kỳ hoảng sợ, mắt trợn trừng trừng nhìn phía sau ta, môi không kìm được mà run rẩy, nước miếng chảy cả ra cằm.

Giọng nói của Tiểu Phượng Tiên vang lên sau tai ta, vẫn lạnh lùng như thường, “Bẩn, buông tay.”

Chớp mắt sau tên trộm buông lỏng tay, ta rơi vào trong lồng ngực Tiểu Phượng Tiên. Tiểu Phượng Tiên cực kỳ mạnh mẽ nắm ngang eo ta bằng một tay, chân ta chới với không chạm đất, chỉ có thể bất đắc dĩ để hắn xách như vậy.

“Của nợ thì nên an phận.” Tiểu Phượng Tiên liếc ta một cái, “Lấy lại đồ đi.”

Ta ngượng ngập móc tay vào túi áo tên trộm, tên trộm cũng không dám manh động, bắt đầu ngoạc miệng van nài.

Mọi âm thanh xung quanh đều lặng đi, đột nhiên có người tinh mắt nhận ra phong cách thời trang quá mức phô trương của hắn, thì thầm: “Hắc Mãng quỷ kiếm, mặt nạ da mềm, cùng một vị cô nương… Hắn không phải là Phượng Thất Thiềm đấy chứ?”

Lời này vừa nói ra, mọi âm thanh càng thêm im bặt, tên trộm kia nghe thế liền nước mắt tung hoành, nói năng lộn xộn.

Ta thấy Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, tay rục rịch, có vẻ bực mình muốn sát sinh.

Ta cũng không biết lòng tốt từ đâu trỗi dậy, vươn tay khoác lấy cánh tay hắn, “Đi thôi, là chính ta đáng đời, đi một ngày đàng học một sàng khôn, chưa rành chuyện đời chịu chút thiệt thòi là đúng lắm.”

Ta cũng chẳng trông mong hắn có thể nghe lời ta, nhưng gã này quả thực là đầu óc thiếu gân mà, cũng không biết giả bộ cân nhắc một chút, mà ngay lập tức một kiếm chém chết tên trộm kia, còn nhanh như cắt chém mấy kẻ đồng lõa của tên trộm ngã lia lịa, chẳng thèm cho nữ nhân vật chính ta đây tí mặt mũi nào.

Mặt ta thuỗn ra.

Thôi thôi, một gã liệp đầu mặt lạnh khát máu điên cuồng như hắn, ta tự đề cao bản thân mình quá nên mới có ý nghĩ như vậy.

Tiểu Phượng Tiên cứ thế xách theo ta tách khỏi đám người đang thét chói tai, ta nằm úp trên vai hắn, thoáng liếc qua thiếu niên bán bánh bao đang ngây ngốc ôm thi thể của tên trộm.

Hắn trợn trừng hai con mắt đỏ bừng nhìn Tiểu Phượng Tiên, chắc hẳn trong lòng đang hừng hực căm thù.

Bấy giờ ta mới tin tưởng, hắn với đám người kia đích xác là cá mè một lứa, giờ này hẳn rất căm hận Tiểu Phượng Tiên, cũng rất căm hận ta.

Thiếu niên bán bánh bao giận quá hóa liều, nhặt được một con dao mổ lợn của đầu bếp nhà nào vừa đứng hóng chuyện bỏ lại ở ven đường, lao thẳng tới chỗ chúng ta, ngay vào lúc lưỡi dao sắp chạm tới bờ vai của Tiểu Phượng Tiên, Tiểu Phượng Tiên liền xoay người đâm một kiếm vào ngực của thiếu niên bán bánh bao, máu lập tức tuôn ra xối xả.

Tiểu Phượng Tiên híp mắt đầy nguy hiểm, dáng vẻ ung dung khinh người, “Thấy ngươi vừa rồi động lòng trắc ẩn với nàng, ta mới tạm tha cho ngươi, sao lại không biết cảm ơn cơ chứ?” Dứt lời liền rút kiếm về, trơ mắt nhìn thiếu niên bán bánh bao ngã xuống trong vũng máu, không còn hơi thở, hắn mới xoay người bỏ đi, “Không biết tốt xấu như thế, giữ ngươi lại có ích gì?”

Hắn mang ta về khách sạn, tư thế tay xách nách mang này dọa cho đám người trong khách sạn nhảy dựng lên, sau đó không biết hắn lấy đâu ra một đống thuốc chữa thương, vừa thoa vừa ngâm, cái cổ chân sưng phù của ta mới chậm rãi tiêu bớt, nhưng ta bị thương đến gân cốt, cho nên đi lại vẫn còn bất tiện.

Buổi tối hắn lại ra ngoài, ta ăn bữa tối tiểu nhị đưa tới rồi đi ngủ. Đương mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy tiếng nhạc cực kỳ du dương uyển chuyển, cứ văng vẳng bên tai.

Ai lại đàn hát nửa đêm thế nhỉ?

Ta lơ mơ mở mắt, tựa hồ thấy một bóng người lung linh đứng trước giường ta, xung quanh bóng dáng kia tỏa ra vầng sáng mơ hồ, như mộng tựa ảo, nhưng không thấy rõ hình dạng, chỉ là có phần quen thuộc…

Sau đó, mặt ta liền được nựng nựng nhẹ nhàng.

Bên tai thoáng qua một giọng nói êm tai như tiếng sơn ca:

“Ân tình chàng nợ cô, hãy để ta báo đáp…”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiểu Phượng Tiên đã về, hắn ngồi bên cạnh bàn trà, cầm một dải lụa ra chiều suy nghĩ.

Ta ngửi thấy trong không khí có mùi máu tanh nhàn nhạt, liền biết đêm qua hắn lại đi giết người rồi. Ta khá tò mò, cái gã này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần làm như bận lắm ấy, mấy ngày nay thời gian nghỉ ngơi cộng lại không đến hai canh giờ, sao trông hắn vẫn sảng khoái thoải mái thế nhỉ?

Lẽ nào hắn đeo mặt nạ là để che quầng thâm mắt?

Ta đang mải miết nghĩ thì hắn liếc qua một cái, sau đó giơ dải lụa trắng kia lên rồi hỏi: “Tối hôm qua, ngươi gặp những ai?”

Ta ôm chăn ngẫm nghĩ một hồi, “Tiểu nhị.”

Hắn đã biết tỏng hỏi ta coi như bằng thừa, đáy mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, như thể hối hận vì đã hỏi một câu quá ngu.

Ta chợt giật mình, vội lần mò cái hộp đen để bên gối đầu, sau đó mới thở phào một hơi. Xem phản ứng của hắn thì rất có thể tối qua có khách không mời mà đến, còn ngạo nghễ bỏ lại một dải lụa khiêu khích. Thôi chết, lẽ nào là hái hoa tặc gì đó? Tim ta ta lộp bộp một tiếng, vô ý thức chậm rãi lật chăn lên…

Lâm đại thẩm từng nói, con gái mà gặp phải hái hoa tặc thì đời này coi như hỏng, trinh tiết rõ ràng còn đáng giá hơn tính mạng. Ta còn ngây ngô hỏi làm sao biết được đã bị hái hay chưa, Lâm đại thẩm đáp, nếu thấy phần dưới cơ thể đổ máu tức là đã bị hái rồi.

Khi thấy một đốm màu đỏ chói mắt trên đệm, ta sợ tới mức quẳng cả chăn đi, trong đầu trống rỗng…

Tiểu Phượng Tiên thấy vẻ mặt ta khác thường, nhíu mày bước tới, khi trông thấy đệm giường nhuốm máu hắn cũng thảng thốt.

Ta ôm cột giường, tim lạnh buốt, lẩm bẩm nói: “Ta bị hái rồi…” Tuy rằng rất nhanh ta sẽ cưỡi hạc về tây, nhưng mà trước khi chết còn gặp phải cảnh ngộ này, ông trời ơi sao ông nỡ lòng nào chứ…

Hắn ngồi xuống mép giường, túm lấy ta quan sát từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận không có vết thương xong, hắn cũng nghi ngờ một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Bên dưới có đau không?” Hỏi đến là bình thường, không có mảy may lúng túng, như thể hắn vừa hỏi ta đã ăn cơm chưa vậy.

Ta hơi hơi cảm nhận một chút, “Không có… Nhưng bụng dưới thì hơi…” Hắn vừa nghe thế liền xốc áo ta lên, ta chỉ cảm thấy rốn chợt lạnh, một bàn tay lạnh ngắt cứ thế dán vào bụng dưới của ta, ta lập tức mắt hoa mày choáng, đến khi kịp phản ứng lại thì mặt ta đã thành đít khỉ rồi.

Sau khi xác nhận không có vết thương, hai ta đối mặt nhìn nhau rất lâu, cuối cùng đưa ra một quyết định gần như hủy mất thanh danh một đời anh hùng của hắn, khiến hắn hối hận cả đời – đi tìm đại phu.

Khi hắn vẻ mặt u ám đứng ở một bên, nghe ta khóc lóc kể lể với đại phu ta có thể đã bị hái hoa tặc hái, ta cảm thấy hắn đang muốn quẳng ta đi lắm rồi… Gân xanh trên tay hắn hằn lên thật rõ quá mà.

Đại phu sáng sớm còn chưa mở hàng đã bị đóa phượng tiên cáu kỉnh kia đập cửa, vẻ mặt ngái ngủ nhìn ta, sau đó ngáp một cái, hỏi: “Có phải là đến kỳ rồi không?”

Ta không ngại khiêm tốn học hỏi: “Đến kỳ là cái gì?” Tiểu Phượng Tiên bên cạnh cũng nhướng mày.

Đại phu thở dài, “Cô nương bình thường từ đậu khấu tới cập kê* đều sẽ dậy thì, hàng tháng đến kỳ sẽ chảy máu, đó chính là nguyệt sự, phu nhân thân thể gầy yếu, có lẽ là thể chất không tốt nên mới dậy thì muộn. Giờ đã có nguyệt sự, có nghĩa là từ nay phu nhân có thể mang thai rồi đó.” Ông ta còn uể oải lườm Tiểu Phượng Tiên đứng bên cạnh một cái, có lẽ là vì ý thức vẫn lơ mơ, mới to gan lớn mật đề nghị: “Có điều, tôn thê thoạt nhìn còn nhỏ tuổi quá, mới dậy thì, việc phòng the vẫn nên trì hoãn thì hơn.”

*Người Trung Quốc xưa thích dùng cách gọi khác để nói về tuổi tác, “đậu khấu” là chỉ thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, “cập kê” chỉ con gái mười lăm tuổi.
Bình Luận (0)
Comment