Vốn định cùng thằng bé nhà họ Mạch đồng sinh cộng tử, nhưng ngộ nhỡ nửa đường nó khóc ré lên gây sự chú ý, sẽ không tiện cho ta hành động. Ta cẩn thận đặt thằng bé lên giường, nghiêm túc cầu xin nó: “Sống chết đều có số cả, mi phải kiên cường lên nhé.” Dứt lời liền dứt khoát anh dũng xông pha trận mạc.
Ta nhón chân rón rén đi ra hành lang, không thể tránh khỏi phát ra tiếng gỗ gãy răng rắc, ta nghe mà sợ hết hồn, nhịp thở cũng không nhớ rõ, mấy lần nín thở tới mức suýt ngất xỉu mới nhớ phải thở ra.
Chung quanh tối đen như mực, không có lấy một tia sáng, ta lần mò từng bước men theo bậc thang xuống dưới, chỉ cảm thấy luồng gió lạnh thấu xương luôn vây kín chung quanh, khiến ta nổi da gà khắp người.
Bên trái sảnh quán trọ có một hành lang uốn khúc sâu hun hút, đứng tại đầu hành lang, luồng khí lạnh phả vào mặt đau nhói như kim đâm vào da thịt, hơn nữa, phảng phất có một mùi hương quen thuộc trộn lẫn trong mùi máu tanh nồng nặc.
Đó là mùi hương trên người Tiểu Phượng Tiên.
Quá đặc biệt.
Ta không dám dựa vào tường, chỉ dùng ngón tay chạm nhẹ một chút, liền bị cảm giác dinh dính dọa sợ vội rụt về. Cảm giác này giống như từng lớp từng lớp máu đọng lại thành một lớp màng dày, khiến cho bức tường cũng chất chứa đầy oán hận.
Không biết đi bao lâu, qua bao nhiêu khúc quẹo, ánh mắt nhạy cảm của ta mới bắt được một tia sáng rất nhỏ. Quán trọ này cũng không lớn, nên khi ta men theo hành lang tới gần nguồn sáng, đẩy cửa ra trông thấy Tiểu Phượng Tiên, ta cũng không quá kinh ngạc.
Hai tay hắn bị trói trên dây thừng, thân thể hơi đổ về phía trước, cảnh tượng này rất giống với hình ảnh bức cung ta được chứng kiến trong lao ngục Cảnh Châu, điểm khác biệt duy nhất là, quần áo của hắn vẫn hoàn chỉnh, ngay cả mặt nạ cũng không bị tháo xuống, có vẻ như hắn không hề bị ngược đãi.
Ta nhìn quanh bốn phía, giật mình phát hiện bị nhốt dưới đây không chỉ có mình hắn. Tổng cộng có chừng bốn năm cái cũi sắt, bên trong nhốt mấy người mặc trang phục thị vệ và nô bộc, mà trong cái cũi to nhất, lại chỉ có một người đàn ông trung niên mặc bộ quan phục dệt gấm tím thêu vân hạc, đội mũ cánh chuồn. Ông ta nhắm nghiền mắt, ngồi xếp bằng, khóe miệng có vết sưng, nhưng nhìn qua không hề khép nép quỵ lụy cũng chẳng hống hách kiêu ngạo, mà rất có khí phách. Nhìn vào trang phục thì có thể thấy ông ta nhất định là một ông chủ giàu có cao sang.
Mà phía sau cũi sắt cũng là quang cảnh đầy máu tanh, la liệt trên mặt đất là những phần thân thể cụt, da người và xương trắng hếu, các loại dao, móc câu, lưỡi hái nằm im lìm trên giá, thoạt nhìn giống như những bóng ma đang cười không lộ răng.
Ta đợi một hồi lâu, phát hiện không có bất kỳ động tĩnh khả nghi nào, mới rón rén lết đến trước mặt Tiểu Phượng Tiên. Hắn nghe thấy tiếng vang, liền khẽ giương mắt, sau khi thấy người đến là ta, đáy mắt hắn lóe lên một cảm xúc khó diễn tả, giống như ngạc nhiên, không hiểu nổi, lại càng giống như một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Không chỉ có hắn, mà tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú với con người bỗng từ đâu chui ra là ta đây, tới tấp phóng ánh mắt cầu xin về phía ta.
Ta chẳng có lòng dạ suy đoán tâm tư của Tiểu Phượng Tiên, thừa dịp hắn chưa mở miệng lải nhải, ta nhanh chóng bước tới gỡ dây thừng buộc trên tay hắn, mãi tới khi cọ trầy một lớp da ta mới lẩm bẩm chửi một câu ông nội nó, hắn ngẩn người, sau đó cúi đầu bất đắc dĩ bật cười.
“Cười cái rắm, ta đang cứu ngươi đấy.”
Hắn thấy ta xụ mặt, mới nghiêm chỉnh lại, sau đó ra hiệu ta nhìn về bên phải.
Ta mới phát giác, thanh Hắc Mãng của hắn đang treo chính giữa mặt tường, hoàn toàn lạc loài so với đống đồng nát sắt vụn xung quanh, mơ hồ ẩn giấu khí phách ẩn nhẫn như chủ nhân của nó.
Người ta bảo đồ vật dùng lâu sẽ tự sinh ra linh khí, ta vốn không tin, vừa hay có một lần, vì muốn lừa được chút cống phẩm cúng tế ngon lành hơn để tự tổ chức sinh nhật mười bốn tuổi cho mình, ta nói dóc rằng vì người dân trong vịnh không đủ thành tâm nên Phượng Khấp Huyết đang dần vẩn đục, trưởng vịnh quỷ kế đa đoan bắt ta phải lấy Phượng Khấp Huyết ra để chứng minh là thật cho bằng được, ta vốn định bố trí mấy thánh vật người phàm không thể thấy để lấy cớ lừa gạt cho qua, ai ngờ trưởng vịnh vì muốn thể hiện chính mình bụng dạ hẹp hòi, đã tiến quân thần tốc đến hang núi để tận mắt kiểm tra Phượng Khấp Huyết. Kỳ quái là, Phượng Khấp Huyết lại thực sự bị bẩn một đốm không nhỏ.
Ta không nén được thở dài, đi theo một gã chủ nhân như Tiểu Phượng Tiên, Hắc Mãng cũng vô tội luyện ra tính nết ngạo mạn thúi hoắc, sau này kiếm của cô nương nào thích nổi nó đây?
Đang định vươn tay ra lấy, bả vai liền bị túm chặt. Động tác của ta cứng đờ, sau cổ có thể cảm nhận rõ ràng có luồng hơi thở khò khè. Trên vai bỗng nhiên lan ra cảm giác ươn ướt nhớp nháp, ta liếc nhìn qua khóe mắt, sau đó mỗi tấc da thịt toàn thân đều căng lên như sắp nứt ra.
Đó là một … cái tay thú… ta không biết dùng từ nào để miêu tả cho chính xác…
Chỉ nhìn thấy huyết sắc mơ hồ, hình dạng tương tự như thằn lằn, chỉ có bốn ngón, lớp da thô nhám xù xì.
Bốn phía chung quanh chậm rãi nổi lên những tiếng cười quỷ quái, giống y như ta nghe được lúc trước, đáng sợ là, tràng cười này vọng từ xa đến gần, hiện tại dường như đang vang lên ngay sau gáy ta, từ loáng thoáng mơ hồ càng trở nên rõ ràng.
“Vốn định giải quyết ngươi sau, nhưng lá gan của ngươi cũng không nhỏ.”
Giọng nam khàn khàn, tuy đáng sợ, nhưng cũng khiến ta hơi nhẹ nhõm, là người là tốt rồi, là người là tốt rồi.
Ta nhắm tịt mắt lại, ôm chặt Hắc Mãng, rụt vai lại giãy khỏi sự kiềm cặp của hắn. Ta đứng chắn trước Tiểu Phượng Tiên, tập trung nhìn kỹ, khá nhiều bóng dáng dần bước ra khỏi bóng tối, ngọn đèn dầu được kẻ dẫn đầu thắp sáng trong nháy mắt, hình dạng của bọn chúng liền càng thêm rõ ràng.
Bọn chúng có sáu nam một nữ, kẻ nào cũng có dị tật, tên mù, tên thọt, gã què ngồi xe lăn, gã bồi bàn lùn, còn có một gã không có lỗ tai, người nữ duy nhất trong đó mặc bộ váy đỏ, tiếng cười the thé, dường như là kẻ điếc.
Mà nổi bật nhất là gã đô con cầm đầu, gã để kiểu tóc húi cua gọn ghẽ, lưng hùm vai gấu, cực kỳ hung hãn. Cánh tay phải của gã quấn vải dày cộp, bàn tay lộ ra chính là một cái tay thú, trên móng vuốt còn dính máu tươi. Gã khoác một lớp da thú dày nặng, trong đó bắt mắt nhất là một đôi ủng lông dài vân báo, còn kèm thêm làn da màu đồng, xem ra, anh trai này đi theo phong cách gợi cảm.
Trên mặt bảy người bọn chúng đều có dấu vết bị lửa đốt, tạo thành hoa văn hình cụm mây vô cùng quen thuộc, đây chẳng phải biểu tượng trên cái túi tiền kia sao?
Chẳng lẽ giữa bọn họ có mối liên hệ gì đó?
Ngoài ra ta còn sực nhớ tới một việc, lúc Tiểu Phượng Tiên hỏi thăm về trấn Ngọc Lương, có người tốt bụng nhắc rằng trên đường Hoa Nam có một gian hắc điếm nức tiếng, đặc điểm lớn nhất của bảy vị đương gia chính là, không phải cụt tay què chân thì chính là tai điếc mắt mù, người trên đường xưng là Tuyệt Mệnh Thất Quỷ, bảo chúng ta có thể tránh thì nên tránh, đi đường thủy Hoa Bắc ấy. Lúc đó ta còn cảm động trong lòng, bảy người thân tàn mà chí chẳng tàn, kinh doanh một cửa tiệm lớn như vậy, thật là không dễ dàng. Giờ nhớ lại thật bùi ngùi khôn nguôi, đã bảo Tiểu Phượng Tiên biết rõ Hoa Nam có quỷ, còn khăng khăng đi lối này, thấy ta mù đường nên ăn hiếp phải không? Đi Hoa Nam đã đành, lại còn nhất định chui vào cái chỗ này, đây chẳng phải là đầu óc chứa toàn phân thì là gì?
Ta quay đầu lại nghiến răng nghiến lợi lườm Tiểu Phượng Tiên một cái, hắn lại hoàn toàn không để ý tới nỗi niềm bất mãn của ta, chỉ nhìn chòng chọc bàn tay đang nắm Hắc Mãng của ta, sau đó nghi ngờ nhìn ta một chút, tâm tình trong mắt ta vẫn nhìn không thấu.
Đúng lúc này gã thủ lĩnh tay thú cười khà khà lên tiếng:
“Đúng là một tiểu nương tử tình thâm ý trọng, vì ái lang mà dũng cảm xông vào hang hổ, Phượng Thất Thiềm, tiểu tử ngươi có phúc thật.”
Tiểu Phượng Tiên nhíu mày, yếu ớt ho khan.
“Đường đường thành chủ Phượng Minh Cô Thành, dáng vẻ đáng thương này thật khiến người ta phải bóp cổ tay, cảm giác muốn nói mà nói chẳng nên lời, ức không hả?” Nói xong gã thủ lĩnh tay thú kia liền cười ha hả, mấy tiểu đệ còn lại cũng cười ồ lên theo.
Không khí vốn bị bọn chúng làm cho rất căng thẳng, nhưng đoạn đối thoại tiếp theo thật khiến người ta ngã ngửa:
Tên thọt: Oa, lão đại biết dùng thành ngữ kìa!
Gã què: Đương nhiên rồi, dạo này lão đại đang xem Nhi Ca Tam Bách Thủ đấy. (Tên bộ sách dịch ra là Tuyển Tập Ba Trăm Bài Hát Thiếu Nhi =.=)
Gã thủ lĩnh: Ấy, phải khiêm tốn, khiêm tốn, ây dà, tự nhiên lại buột miệng dùng thành ngữ.
Sau đó lại là một tràng ha ha ha ha…
Ta vội kéo tay áo lên che mặt, kẻo bị phát hiện đang cười bọn chúng lại tưởng ta chán sống rồi thì nguy.
Thiếu não cũng là bệnh nan y, còn nguy kịch hơn cả bệnh mù đường nữa đó.
“Lão đại, đừng dài dòng với hắn làm chi, một đao giải quyết luôn đi! Nhớ hồi đó hắn đuổi chúng ta ra khỏi thành, chúng ta chịu biết bao nhiêu sỉ nhục! Món nợ này nhất định phải tính cho sòng phẳng.” Dứt lời gã chột kia liền vung đao định tiến lên.
Gã thủ lĩnh tay thú duỗi tay ngăn gã lại, sờ sờ vết sẹo trên mặt, trong mắt lóe lên vẻ tàn độc, “Nói nhảm! Nợ nần đương nhiên phải tính, nhưng tính thế nào, lão tử còn phải suy xét thật kỹ lưỡng, một đao giết luôn, há chẳng phải quá hời cho thằng khốn này à.”
“Lăng trì thành một ngàn tám trăm mảnh, làm thành nhân bánh bao thịt đi!” “Nửa chưng nửa rán!” “Thiến cho chó ăn!”…
Cả lũ nhốn nháo, Tiểu Phượng Tiên vẫn không thay đổi sắc mặt, ngược lại ta bị dọa cho hãi hùng.
Ta lén liếc hắn một cái, bụng nghĩ, hắn đào mộ tổ tiên mấy gã này hay là cướp tình nhân nhà người ta đây…
Tiểu Phượng Tiên nhếch khóe miệng, nói: “Cũng chỉ dám dùng mấy mánh khóe bẩn thỉu, bị ta tống cổ ra khỏi thành là đáng lắm.” Giọng nói của hắn đã hoàn toàn biến đổi, hệt như một ông lão gần đất xa trời.
Lòng ta như cuộn trào ngàn cơn sóng, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, bọn chúng cho hắn dùng thuốc câm…
Đã vào tình cảnh này, hắn còn chết vì sĩ diện cho khổ thân ra chứ.
Thủ lĩnh tay thú cũng là loại nóng tính, vừa nghe hắn nói thế liền tức điên người, xắn tay áo định xông lên, ta cũng không biết bị chập cái dây thần kinh nào, tiến lên chắn trước mặt Tiểu Phượng Tiên, hiên ngang lẫm liệt quát: “Muốn giết thì giết ta trước!”
Thật ra ta muốn nói là, nếu như bọn ngươi định giết cả hai bọn ta, thì hãy giết ta trước đi, chứ nếu bắt ta phải chứng kiến bọn ngươi dùng hết các loại thủ đoạn hành hạ hắn, e là cảnh tượng sẽ rất kinh tởm… Còn nếu bọn ngươi chỉ giết hắn mà không giết ta, thì cứ giết hắn ta không có ý kiến gì nhiều. Có điều hiện tại không có đủ thời gian để ta trình bày đầy đủ lập trường, đành phải chọn nói ra cái tư tưởng gần cốt lõi nhất vậy.
Gã bồi bàn lùn vừa thấy ta xông lên, liền lập tức túm chặt vạt áo của gã thủ lĩnh tay thú, cuống quít la lên: “Chân con bé này có bệnh hiểm nghèo, còn dễ lây nhiễm, lão đại phải cách xa nó ra một chút!”
Gã thủ lĩnh tay thú thấy thế liền thu lại vẻ mặt dữ tợn, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi chợt túm cổ tay ta, kéo ta tới trước mặt gã, sau đó quặp ngang eo ta xách lên, thình lình vén ống quần ta lên, bầu không khí chợt trở lên tĩnh lặng.
Nghe thấy gã bồi bàn lùn nhỏ giọng chửi một câu “Con bé thối tha này lại dám lừa ta”, ta những tưởng chỉ một giây sau mình sẽ bị gã thủ lĩnh tay thú này giết ngay tại chỗ, ai ngờ hắn lại nâng ta lên cao hơn một chút, nắm chân ta quan sát một hồi lâu, sau đó thỏa mãn cười ha hả.
“Ta tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng cũng tìm được một cô ả có vết bớt đỏ trên lòng bàn chân rồi! Ha ha ha.”
Đám người kia đầu tiên ngẩn ra, sau đó ngơ ngác nhìn nhau, tiếp đó lại là một tràng cười đinh tai nhức óc. Đủ các lời ca tụng bay khắp sảnh, chắt lọc ra mấy lời có ý nghĩa thì đại khái là: Có một thầy bói xem quẻ cho gã thủ lĩnh tay thú, nói người phụ nữ có vết bớt màu đỏ trên chân có thể giúp ích cho đường tài vận của gã. Quán trọ này còn tên là Tri Mệnh nữa chứ, xem ra bảy người bọn chúng cực kỳ tin vào chuyện đó.
Gã thủ lĩnh tay thú ngắm nghía ta kỹ lưỡng một lượt, “Dù bộ dạng như thế này, lão tử cũng tạm chấp nhận ngươi vậy, tối nay liền viên phòng!” Nói xong liền vùi vào cổ ta hít một hơi thật sâu, gã rất khỏe, bàn tay thú kia tóm chặt eo ta, ta giãy không ra, nước mắt chẳng biết từ lúc nào đã tí tách rơi xuống đất.
Không phải ta làm bộ, mà thật sự là móng vuốt của gã nghiến vào da thịt ta, đau tới nỗi ta muốn lôi cả tổ tông của gã ra mà chửi!
Tiểu Phượng Tiên cũng là lần đầu thấy ta khóc, hình như hiểu lầm hàm ý trong đó, đôi mắt trước giờ luôn ung dung phẳng lặng lại lóe lên ánh sáng khác thường, hắn cố gắng giãy thoát xiềng xích, gã chột thấy thế liền bước tới nện hắn một cú, máu bắn lên bờ tường bên cạnh, ta nhìn mà cũng thấy đau. Tiểu Phượng Tiên vẫn muốn giãy ra, gã chột liền bắt đầu đá đấm hắn túi bụi.
Tiểu Phượng Tiên lúc này, rất ra dáng đàn ông.
Đã như thế, ta cũng muốn đàn ông một chút…
Ta hít một hơi thật sâu, quát lên: “Ta có thể làm phu nhân của ngươi, nhưng ta còn một tâm nguyện chưa thành, chúng ta nói chuyện trước đã!”
Gã thủ lĩnh tay thú buông ta xuống, nghiền ngẫm quan sát ta, “Dự là ngươi cũng chẳng làm được trò trống gì đâu, nói đi.”
“Phượng Thất Thiềm là phu quân ta, chúng ta đã từng bái đường giao bôi dưới sự chứng kiến của trời đất, uống máu thề nguyện, nếu muốn ta cùng hắn từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, cũng nhất định phải lấy máu làm chứng.” Ta vừa nói vừa bước từng bước nhỏ về phía Tiểu Phượng Tiên, đám người đều nhìn ta chòng chọc, ngay cả người đàn ông trung niên bị nhốt một mình một chỗ cũng liếc về phía ta.
Ta âm thầm cảm khái, may mà quanh đây không có gương đồng, chứ nếu tận mắt nhìn thấy vẻ mặt giả bộ thâm tình của mình, ta nhất định sẽ cười phá lên mất.
Chuẩn bị cảm xúc xong, ta khẩn khoản nói: “A Thủ, kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận, kiếp sau nếu có thể gặp lại chàng, ta nguyện sống chết cùng chàng.” Sau đó ta hung hăng cắn một ngụm lên tay mình, máu lập tức xộc vào trong miệng. Ta bước nhanh tới, ôm lấy hắn rồi hôn, bất chấp tất cả đẩy máu vào miệng hắn.
Từng nghe vị Trương tài tử nào đó hát rằng, thiếp và chàng trao nụ hôn ly biệt, trong màn đêm vô tận.
Thật hợp với tình hình.