Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 41

Áo ngoài của Tiểu Phượng Tiên quả thật quá rộng so với vóc người ta, ta tiện tay nhổ mấy cọng cỏ đuôi chó ở ven đường, tết lại buộc ngang eo, nhìn cũng không đến nỗi quá lôi thôi.

Trước nông trại chỉ có một bờ ruộng nhỏ, khi nãy Tiểu Phượng Tiên đi từ lối đó, ta đoán phía trước không xa hẳn là có thôn trấn nhỏ nào đó, biết đâu có thể kiếm được một ít vải sạch để thay cho Tiểu Phượng Tiên, nếu không thay băng e là vết thương sẽ tụ máu mưng mủ mất.

Ta vừa đi chưa được hai bước thì thấy một cỗ xe bò bị lọt bánh xuống hố, lão nông dân đang gồng mình kéo mũi bò, con bò cũng rống o o đạp móng về phía trước, đúng lúc bánh xe sắp lăn qua hố thì lão nông dân và con bò lại thả lỏng một hơi, thế là bánh xe lại rơi tọt vào hố.

Ta chép miệng, bê một tảng đá lớn đi tới bên cạnh xe bò, bánh xe vừa trồi lên ta liền chèn tảng đá vào, thế là xe bò thuận lợi vượt qua cái hố.

Lão nông dân thấy thế quay đầu nhìn ta, sau đó cười xởi lởi nói: “Cảm ơn cô nương giúp đỡ nhé.”

Lão lại trèo lên điều khiển xe bò, tháo mũ rơm ra quạt phành phạch, “Sắp vào hạ rồi, càng ngày càng nóng, tiểu cô nương muốn đi đâu thế?”

“Bác à, quanh đây có chỗ nào bán vải mịn hoặc vải thô không ạ?”

Lão nông dân chỉ đỉnh núi phía trước, “Qua đỉnh núi này, đi qua một rừng trúc nữa là đến đô thành An Kinh, trong thành có bán vải đấy.” Lão nhìn ta nghi hoặc, sau đó trợn tròn mắt, “Không phải là cô nương muốn đi đấy chứ?”

Ta thầm thổn thức, không đi thì chẳng lẽ bò chắc?

“Cảm ơn bác nhé.”

Nói xong ta dợm bước đi, lão chợt gọi ta lại, nói: “Ta thấy trên người cô hình như cũng không có tiền, thế này đi, bà già nhà ta giúp việc trong tiệm thuốc, trong nhà có một đống vải mịn không dùng đến, nếu cô cần thì ta có thể cho cô một ít, nhưng mà ta sống ở trong thành, cô nương có thể theo ta đi lấy, coi như trả ơn cô.”

Ta mừng rơn, lập tức đồng ý, sau đó trèo lên đống cỏ sau xe bò, lão nông dân dặn ta ngồi cho vững, rồi bắt đầu ngâm nga bài ca xua bò giữa núi mà ta chưa từng nghe, ta nghe được một lúc liền thiếp đi.

Lúc bị đánh thức, ta đã ở khu náo nhiệt trong kinh thành ồn ã, xe bò được lão nông dân dừng bên dưới một cây liễu bên bờ sông An Kinh. Xem chừng là buổi chiều có họp chợ phiên, vì thế mà nơi đây toàn người là người, ta thấy không ít ăn mày chạy qua cầu, tiện mồm hỏi lão nông dân vì sao lại có nhiều ăn mày như thế, lão giải thích rằng hôm nay là ngày Mạch phủ phát lương cứu tế người nghèo mỗi tháng một lần, thật là đúng dịp. Nói đến đà hăng say, lão còn không ngớt miệng khen Mạch Diên tướng quân anh dũng xuất chúng, bao dung thiên hạ.

Ta không nhịn được xì mũi khinh bỉ, cái gã Mạch Diên này chính là trước mặt quân tử sau lưng cặn bã thì có.

Lão nông dân chạy về nhà lấy một bao vải đưa cho ta, nói bên trong đều là vải mịn sạch sẽ, không thể đưa ta về núi được, còn dặn dò ta đi đường cẩn thận.

Ta nói cảm ơn rồi dợm bước, lão lại nhắc ta có thể tới Mạch phủ nhận lương thực rồi hẵng đi. Ta thầm nghĩ, dù sao với dáng vẻ lôi thôi lếch thếch hiện tại của ta, có đứng trước mặt Mạch Diên y cũng chưa chắc đã nhận ra, không dưng được nhận lương thực, chắc cũng không bị sét đánh đâu nhỉ.

Thế là ta vỗ đùi, quyết định đi.

Đi theo dòng người ăn mày nửa khắc thì tìm được Mạch phủ, trước Mạch phủ là một hàng người dài ngoằn ngoèo, phần lớn là dân thường quần áo rách mướp tả tơi, có bà mẹ còn dắt cả con trai đi cùng, thằng bé chờ lâu mặt mày bí xị. Ta vừa tới gần liền nghe thấy người phát lương thực hô: “Mỗi người nửa túi gạo, nửa túi bột mì, một xâu tiền, trẻ con bớt một nửa!”

Ta nghe thế liền không hề do dự chen vào xếp hàng, được hời cỡ này thì đương nhiên không thể bỏ qua rồi.

Xếp hàng gần nửa canh giờ ta mới thấy có tia hy vọng, lúc còn ba người nữa thì đến lượt ta, đột nhiên có một gã sai vặt từ trong phủ chạy ra, vui sướng hô Mạch tướng quân đã đến.

Mọi người đều quỳ xuống lạy, ta phản ứng chậm, mãi đến tận khi nửa người y đã thò ra khỏi cửa ta mới quỳ xuống, cũng không biết có bị y để ý hay không.

Y đứng trên bệ cao, giọng nói trong trẻo, “Không cần đa lễ.”

Ta thấy mọi người đều đứng lên mới cúi đầu chậm rãi đứng lên, xung quanh chợt rộ lên tiếng xì xào, hình như nói rằng y bị thương. Ta vốn tưởng rằng y chỉ đến chào hỏi mọi người một câu, ra vẻ “Ồ gạo này là ta phát đấy nhé, ta có ơn với các ngươi đấy nhé” là xong, ai ngờ y sải một bước, đi tới trước mặt người đang phát lương thực, nhận lấy cái muôi, bắt đầu đơm từng túi gạo và bột mì, hơn nữa hình như còn đơm nhiều hơn một chút.

Mọi người vừa có thể đứng gần quan sát nhân vật cỡ thần tượng toàn dân này, lại vừa được nhận lương thực, đương nhiên là phấn khởi hân hoan. Ta lại bắt đầu thấp thỏm không ngớt.

Nếu bây giờ mà bỏ đi thì sẽ khiến người ta hoài nghi, nếu mặt dày đi lên, bị nhận ra thì kết quả cũng không được khả quan cho lắm.

Ta đang do dự, Mạch Diên đã đưa một túi gạo tới trước mặt ta. Ta nhìn tay y, quả thật có vết băng bó, xem ra ngày ấy Tiểu Phượng Tiên so chiêu với y, y cũng chẳng lợi lộc gì.

Ta vội vội vàng vàng nhận lấy, sau đó xoay người toan đi, y bỗng hô một câu, “Đứng lại”.

Ta giật thót mình buông lỏng tay, gạo đổ ra tung tóe. Ta ngồi thụp xuống vun lại, luống cuống dọn dẹp xong mới ngẩng lên, trông thấy y đang đứng trước mặt ta, đặt túi bột mì và một xâu tiền vào tay ta, “Mới có nửa túi gạo, làm sao mà đủ?”

Ta e dè đáp: “Vâng… Tạ ơn tướng quân.” Nói xong liền co cẳng chạy biến, chạy đến sau góc tường, ta mới thở phào một hơi.

Ta cảm thấy sớm muộn cũng có ngày bị cái đầu óc mãi không khôn ra được của mình hại cho phải bỏ mạng trong một xó xỉnh nào đấy… Lần này quả thật là ba hồn thì bay mất tiêu bảy phách rồi.

Ôm gạo, bột mì và một xâu tiền, ta tung tăng lên đường ra khỏi thành, lúc ngang qua phố Thiên Phương bên bờ sông An Kinh, ta giương mắt nhìn Thanh Thủy Lâu, thầm nghĩ hôm nào đó nhất định phải tìm mụ Lý ma ma đòi lại số tiền kia. Còn bây giờ, với thực lực của ta, vẫn nên im lặng đi đường vòng thôi… Đang nghĩ ngợi, trong Thanh Thủy Lâu bỗng dậy lên tiếng huyên náo, ta quay đầu lại, trước Thanh Thủy Lâu bị một vòng người vây lại xem đến mức nước chảy không lọt, giọng nói the thé của Lý ma ma vẫn nổi bật trong tiếng huyên náo của đám người xung quanh.

Bà ta nói: “Tần Sơ Ước, con tiện nhân kia, cuối cùng cũng bị ta bắt được rồi nhé! Phí chuộc thân còn chưa có mà đã muốn trốn rồi hả? Ta khinh!”

Tần Sơ Ước?

Ta ngừng chân, quay lại lẩn vào trong đám người, chen lách tới đằng trước, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt khiến ta không khỏi líu lưỡi.

Tần Sơ Ước búi tóc xộc xệch, quần áo rách mướp, bị người ta ép quỳ dưới đất. Nàng híp mắt nhìn đám người, trên mặt tuy có vết bụi đất lấm lem, nhưng vẫn không làm vơi bớt vẻ lạnh lùng xinh đẹp chút nào.

Lúc mắt nàng ta lướt qua người ta thì dừng lại một chút.

Ta dám khẳng định, nàng ta có biết ta, hoặc là từ lần đầu tiên gặp mặt đã biết thân phận ta. Cho nên những hành động sau đó của nàng đều là có ý định, tất nhiên còn có một số mục đích không thể nói rõ nữa.

Lý ma ma lại the thé cất giọng: “Mi thả con tiện nhân kia chạy trốn, ta đã không tính toán với mi thì thôi, bây giờ còn làm ra chuyện vong ân bội nghĩa như thế? Thật đúng là uổng công ta bồi dưỡng mi!”

Đám dân chúng biết chuyện không nỡ nhìn mỹ nhân bị đối xử như vậy, bắt đầu bàn tán xôn xao.

“Còn dám tranh công về phần mình, Tần tiểu thư được mụ bồi dưỡng chỗ nào hả? Người ta vốn dĩ là người của Họa Mãn Cư cơ mà.”

“Đúng đấy, nếu không phải Thanh Thủy Lâu các ngươi lợi dụng quan hệ sau lưng, phá đổ bao nhiêu thanh lâu trong kinh thành thì làm sao bắt được đông đảo hoa khôi đầu bảng về đây như thế?”

“Số bạc Tần tiểu thư kiếm được cho các ngươi cũng đủ mua lại cả cái Thanh Thủy Lâu rồi, để nàng đi cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.”



Lý ma ma tức tối, phất khăn tay quát mắng mọi người, sau khi mọi người im lặng, bà ta mới chống nạnh nói với lên với những hoa nương đang đứng hóng chuyện trên lầu hai của Thanh Thủy Lâu: “Nếu trong các ngươi còn người nào muốn trốn, kết cục sẽ giống như Tần Sơ Ước này đấy nhé! Đừng tưởng rằng được ta cưng chiều là có thể làm mưa làm gió, ta đối xử bình đẳng hết cả thôi.” Nói xong chỉ vào một gã vạm vỡ, “Cho nó một bài học đi.”

Lúc thấy gã vạm vỡ kia vung roi quất mạnh lên người nàng, sắc mặt ta thoắt trắng thoắt xanh. Cảnh tượng này không khỏi khiến ta nhớ tới lúc bị tra tấn ở Mạch phủ, có điều nàng mạnh mẽ hơn ta nhiều, bị quất vài roi vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Phía sau ta có hai gã đàn ông vừa nhìn vừa xì xào bàn tán, nội dung đại khái là, Tần Sơ Ước trốn khỏi kinh thành lâu rồi, không biết sao hôm nay lại trở về, kết quả là bị bắt, hơn nữa xem cái vẻ cấp thiết muốn rời khỏi Thanh Thủy Lâu này của nàng, đoán chừng có mua nàng về rồi cũng sẽ trốn đi thôi, chi bằng không mua thì hơn.

Những gã đàn ông này, ngày chuộc thân của Tần Sơ Ước chẳng phải bọn họ kẻ nào kẻ nấy đều vung tiền như rác hay sao? Không phải kẻ nào kẻ nấy đều nói mình yêu nàng hơn hết thảy sao? Vì sao bây giờ không ai chịu đứng ra?

Đàn ông trên đời này không phải hạng bạc tình thì cũng là trái tim chia năm xẻ bảy, tìm đâu ra chân tình chân ý nữa?

Lúc bị quất đến roi thứ hai mươi tám, rốt cuộc Tần Sơ Ước hơi nhíu mày. Ta cắn răng một cái, ông nội nó, ta liều mạng đây.

Lúc trước ta đã hứa với nàng, nhất định sẽ quay lại đưa nàng đi, cho dù đến cùng nàng có mục đích nào khác với ta hay không, ta vẫn phải giữ được chút phẩm hạnh làm người cuối cùng, tốt xấu gì cũng có thêm một ưu điểm để đem ra khoe khoang.

“Ta cho bà tiền, bà thả nàng ra.”

Mọi người nghe xong đều sửng sốt, sau đó nhao nhao nhìn về phía ta. Lý ma ma lại dùng ánh mắt đánh giá đặc trưng của mình, nói: “Ồ, một đứa ăn mày nhỏ như ngươi thì có thể có bao nhiêu tiền chứ?”

Ta quơ quơ túi gạo và túi bột mì trong tay, giả bộ thoải mái, “Không phải ta dọa bà đâu, bà trông mặt mà bắt hình dong thì nhất định sẽ hối hận đấy.”

Lý ma ma bị ta dọa cho cau có mặt mày, đưa tay ra định túm túi gạo và bột mì của ta, ta lập tức rụt tay lại, nói đường hoàng: “Mua đồ thì phải kiểm tra hàng trước chứ, ngộ nhỡ nàng ta bị các ngươi đánh cho tàn phế hỏng cả dung nhan thì sao còn đáng để ta chi nhiều tiền thế này được?”

Ánh mắt nàng sáng ngời lên, “Cô nương, xin cứ tự nhiên.”

Ta tiến đến trước mặt Tần Sơ Ước, hỏi nàng, “Có chạy được không?”

Nàng vẫn cười như thế, sau đó gật đầu. Ta nhủ thầm may mắn ghê, đỡ nàng dậy, thọc tay vào túi gạo vốc một vốc, còn nhíu mày nhìn Lý ma ma, “Trong này toàn là vàng thỏi sáng chói thôi đấy, không đến xác nhận thử à?”

Lý ma ma vừa nghe có tiền mặt mày hớn hở hẳn lên, trong chớp mắt khi mụ đến gần, ta quẳng túi bột mì ra, không khí xung quanh lập tức dập dềnh một đám bụi mù trắng xóa. Đám dân chúng che mắt nhốn nháo cả lên, Lý ma ma cách ta gần nhất thì càng tơi tả, mụ gào rú: “Cứu mạng, cứu mạng, ôi đôi mắt đẹp của ta!”

Ta nắm tay Tần Sơ Ước chạy bạt mạng, quên bẵng luôn cả thương thế của nàng, đến lúc ta quay lại nhìn nàng, dáng vẻ nàng vẫn như thường, còn mím môi cười với ta.

Bột mì không cản trở được lâu, Lý ma ma lệnh cho rất nhiều đầy tớ đuổi theo, trên đường chạy bọn ta chui tọt vào một con hẻm, kết quả chạy đến tận cùng mới phát hiện ra là ngõ cụt!

Ta nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của bọn chúng, sợ đến nỗi mặt mày tái nhợt. Cái chân khốn kiếp, nhỡ bị bắt thì chẳng phải sẽ mất mạng luôn sao! Lão nương còn chưa gả chồng, còn chưa hưởng thụ cuộc sống vợ chồng, làm sao mà chết cho cam?

Sau đó, ngay lúc bọn chúng sắp quẹo vào con hẻm này, người ta bị kéo một cái, cả ta và Tần Sơ Ước đều bị kéo vào bóng tối.

Chớp mắt tiếp theo, miệng của ta đã bị bịt chặt.

“Suỵt! Đừng nói chuyện!”

Trong đầu ta như có sợi gân nào đột nhiên đứt phăng…

Giọng nói này, chẳng phải là Tiếu Tiếu đấy ư?
Bình Luận (0)
Comment