Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 55

Chuyện đáng buồn nhất trong cuộc đời một người đàn bà, chính là gặp sai người đi cùng với mình quãng đời còn lại. Mù quáng là một loại bệnh, Ngọc Nương và Thanh Giác công chúa đều bệnh đến giai đoạn cuối rồi. Ta thật mong chờ có thể nhìn thấy Mạch Diên vì một cô gái nào đó mà quyết một lòng đòi sống đòi chết, nếu thật sự xuất hiện một cô gái cứu vớt bá tánh như vậy, ta nhất định sẽ là người đầu tiên kéo ghế ra ngồi cắn hạt dưa, vỗ tay khen hay lia lịa.

Ôi chao…

Vì chuyện này quá ầm ĩ, hoàng đế cùng Hòa Nhan quý phi đều lần lượt tới, ta muốn chạy cũng không được, thấy chủ của mình đến thì chỉ còn cách nghênh đón hầu hạ mà thôi.

Thanh Giác công chúa dù cực kỳ buồn bực và oán giận Mạch Diên, nhưng tới khi hoàng đế và Hòa Nhan quý phi hỏi nàng ta vì sao nhảy hồ, nàng nhất quyết không chịu khai ra, chỉ một mực khăng khăng rằng tự mình không cẩn thận, trượt chân ngã vào hồ. Dù hoàng đế khuyên nhủ hết lời, nàng cũng không để lộ một lời.

Sau đó chẳng còn chuyện gì, Hòa Nhan quý phi có vẻ biết rõ trong lòng Thanh Giác công chúa có tâm sự, nhưng thấy miệng nàng kín như bưng thì cũng không gặng ép, dẫn theo ta ra khỏi điện công chúa.

Trên đường theo Hòa Nhan quý phi về cung Tề Nguyệt, bà vẫn luôn nghiêm mặt, cau mày, ta nhìn mà hoảng hốt trong lòng.

Cha mẹ bận lòng vì con gái, hóa ra là vẻ mặt này đây… Thật khiến người ta ước ao.

Ta đang phân tâm, bà chợt dừng lại, quay sang bảo ta:

“Ngươi cứu công chúa phải không?”

“… Vâng.”

Bà mỉm cười, nói tiếp: “Ngươi lập công, đương nhiên là phải thưởng, sắp tới… Ngươi còn có thể lập công lớn hơn nữa kìa, đến lúc đó rồi thưởng cả thể nhé.”

Ta không rõ, cũng không dám hỏi, chỉ khom người nói tạ ơn nương nương.

Cung Tề Nguyệt trang hoàng rất lộng lẫy xa hoa, cung Cảnh Viên mặc dù cũng là nơi ở của quý phi, xét cho cùng vẫn có khác biệt. Ngẫm lại cũng đúng, Hòa Nhan quý phi là người lăn lộn trong cung bao lâu nay, ở cái địa vị phi tử này, những thứ như sủng ái đã không còn quan trọng, sự từng trải và giao thiệp mới là đáng giá nhất. Cung nữ thái giám trong cung Tề Nguyệt đều hiền lành, so với những cung uyển khác không phải chỉ tốt hơn có một chút thôi đâu, ít ra ta chưa bao giờ bị bắt nạt vì là ma mới cả.

Lúc ăn cơm, mọi người phần lớn đều không câu thúc, tán chuyện hoàn toàn không cần kiêng kỵ. Lúc đang dùng bữa ta liền nghe Lê Tịch cô cô nói, trong cung này chắc chắn sắp xảy ra biến cố lớn.

Có người hỏi tại sao, bà ta liền vô cùng thần bí mà nói, bà từng học được ngón nghề quan sát tinh tượng từ một vị ẩn sĩ, chỉ có điều mới chỉ ở trình độ sơ đẳng, nhưng vẫn có thể nhận ra gần đây trong cung nhất định đang gió nổi mây vần, càn khôn đảo ngược.

Lão công công dừng một chút, nói: “Cô cô nên thận trọng lời ăn tiếng nói, càn khôn đảo ngược há có thể nói bậy.”

Càn chính là thiên, khôn là chỉ địa, càn khôn đảo ngược chính là thiên địa đổi vị trí, đại đa số là để chỉ vị trí thiên tử trong triều thay đổi, lời này quả thật vừa đại bất kính lại vừa phản động.

Lê Tịch cô cô lập tức giải thích: “Sao Tử Vi vẫn ổn định, vì thế tất nhiên là không phải là ý mà mọi người hiểu đâu.” Bà nhìn xung quanh, sau đó nói nhỏ: “Ý ta là hậu cung cơ.”

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh ngộ, có tiểu cung nữ còn phụ họa nói: “Tôi nghe Thái y viện truyền tin rằng Vân quý phi hình như mang thai rồi đấy! Ngàn vàng khó mua con trai, nếu Vân quý phi sinh quý tử, với thanh thế hiện giờ, tất nhiên sẽ ngang hàng với nương nương của chúng ta, hậu vị của nương nương sẽ phải chịu bao nhiêu uy hiếp đây.”

Ta ngơ ngác nghe, bởi vì không hiểu được nhiều, thế nên cũng không dám chen miệng, nhưng nhìn dáng vẻ sốt sắng của bọn họ, hoàng đế hình như rất nhiều năm qua đều không có long tự, càng khỏi nói tới nhi tử, nếu Vân quý phi có thể thuận lợi sinh ra một đứa con trai, hẳn là sẽ được vinh hiển nhờ con.

Mà đề tài tiếp theo, ta lại quen thuộc hơn nhiều.

“Tôi còn nghe nói, cung Cảnh Viên gần đây xảy ra chuyện ma quái! Hôm trước chẳng phải hoàng thượng ra lệnh cho Thiện công công niêm phong lại Thám Hương Viên đó sao? Nghe đâu hình như vớt được thi thể ở dưới giếng đấy!”

Mọi người đều sửng sốt, hỏi dồn dập: “Thám Hương Viên cách cung Cảnh Viên những mười vạn tám ngàn dặm, có liên quan gì được chứ?”

“Đương nhiên là có, nghe nói thi thể kia mặt mũi không phân biệt được, nhưng dựa vào trang sức đeo trên tay thi thể kia, hình như… chính là Hương Lăng ở cung Cảnh Viên đó.”

“À, tôi cũng có nghe chuyện này! Tôi có một người chị em dò hỏi được từ chỗ Phương cô cô, gần đây Vân quý phi luôn hoảng hốt ngẩn ngơ…”

Ta vùi đầu và cơm, vẫn cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nếu trên đời này thật sự có quỷ đến đòi mạng, vậy đám quỷ bò lên người Tiểu Phượng Tiên khẳng định phải chất cao tận trời rồi… Lẽ nào là Vân quý phi làm chuyện xấu nên trong lòng bất an? Thế nhưng, có thể leo một mạch đến địa vị này, chắc chắn cũng đã giẫm qua xác không ít người vô tội, suy luận này cũng có vẻ không hợp lý…

Ầy, nói cho cùng, chính là trong chốn cung cấm này tích tụ nhiều ân oán và tranh đấu quá, loại dân đen như ta thật không dám hy vọng xa vời có thể nhìn được ra đầu mối từ cục diện hỗn loạn này.

Ta vừa bùi ngùi cảm khái xong, liền bị câu nói tiếp theo của Phương cô cô làm cho sửng sốt suýt thì nghẹn cơm.

“Gần đây trong cung không yên ổn, đặc biệt là ở ven hồ, đám người các ngươi cách xa chỗ đó một chút. Ngươi xem trưởng công tử của Tiêu khu hầu đấy, chả hiểu sao lại uống say khướt, ngã xuống hồ sen chết toi rồi, đúng là xui quá mà. Còn cả Thanh Giác công chúa của chúng ta nữa, nếu không phải Như Hoa phát hiện đúng lúc, sống hay chết thực sự là khó liệu.”

“…”

Hôm nay đến phiên ta trực đêm, việc này đối với ta mà nói thì đúng là đày đọa, công việc chính hầu như chỉ là xách đèn lượn lờ quanh hành lang trước cung Tề Nguyệt. Bình thường gan ta đã nhỏ, mặc dù ngoài ta ra còn có đám thị vệ lắc lư đi tuần chung quanh, nhưng vừa mới nghe truyện ma xong, ta vẫn không tránh khỏi sinh ra sợ hãi.

Đêm càng về khuya, tiếng người cũng dần tắt, chỉ thi thoảng truyền đến vài tiếng chim kêu chói tai, tiếng ve râm ran ngày hè, cùng với tiếng gió đêm lay tán cây xào xạc.

Ta xách ngọn đèn tù mù, đi mấy bước lại liều mạng quay đầu lại, chỉ lo có thứ gì đó đột ngột chui ra, thỉnh thoảng còn phải vuốt vuốt lưng để lên tinh thần.

Không có Tiểu Phượng Tiên bên cạnh, những lúc xảy ra chuyện cần thử thách lòng can đảm như thế này, ta lại càng nhớ hắn. Thật ra ta cũng không làm việc gì trái lương tâm, trong lòng cực kỳ quang minh lỗi lạc, đều là tại hắn, nếu tay hắn không nhuốm vô số máu tươi thì sao ta lại bị liên lụy thế này chứ!

Ta vừa đi vừa nghĩ, không nhịn được lầu bầu: “Ai bảo ngươi chém đầu người lung tung, ai bảo ngươi chém đầu người lung tung hả, lại còn giết người vô tội nữa chứ, ta, ta, ta nguyền rủa ngươi sinh con không có lỗ đít!”

Nhoáng một cái, một cánh tay vươn ra nẫng mất cái đèn trong tay ta, ta sợ tới mức suýt thì hét toáng lên, kẻ đầu sỏ kia nhìn ta chằm chằm, không hề tỏ vẻ áy náy chút nào, ta nhìn mà tức nghẹn!

Ta dáo dác liếc quanh một chút, sau đó sẵng giọng: “Chàng! Đang yên đang lành chàng dọa ma ta làm gì!”

Tiểu Phượng Tiên không hề ngụy trang, mà cực kỳ phô trương mặc chiếc áo dài màu đen của hắn, mang chiếc mặt nạ da màu nâu, nghênh ngang xuất hiện. Song ngẫm lại hắn nghênh ngang cũng chẳng phải ngày một ngày hai, trên đời này dám nghênh ngang đi lại trong hoàng cung nước Thanh Hành chắc chỉ còn mỗi hắn, chỉ sợ cái tên này thích ra vẻ ta đây quá mức, chẳng biết chừng ngày nào đó sẽ bị sét đánh, ây da sao mà ta lại thấy vui tai vui mắt quá, như vậy không được, không được.

Hắn cúi đầu nhìn ta, khóe miệng ẩn chứa ý cười không rõ, nói: “Sinh con hử?”

Cảm giác nói xấu người khác bị bắt tận mặt rất vi diệu, ta bẹt miệng, “Chàng nghe nhầm rồi.”

Khóe mắt hắn khẽ nhướn, “Chính nàng là mẹ của đứa bé đấy.”

Mặt của ta ngay tức khắc đỏ tưng bừng… Ý hắn là, bảo ta chớ có nguyền rủa con của chính mình đây mà… Tên này, càng ngày càng biết đâm vào tim người ta rồi đó… Ta nghe mà trong lòng nhộn nhạo một phen.

Có hắn ở bên cạnh, ca trực đêm của ta cũng coi như đáng an tâm một chút. Hắn cầm đèn đi trước, ta bám ống tay áo của hắn đi đằng sau, theo sát từng bước, bởi vì ban đêm quá yên tĩnh, hơn nữa bước chân của hắn quanh năm đều không phát ra tiếng động, làm hại ta cũng bất giác cẩn thận e dè theo.

Ta lay ống tay áo của hắn, nói: “Gần đây trong cung có chuyện ma quỷ, quỷ cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tay chàng nhuốm máu bao nhiêu người, nhưng chàng lại hung dữ như thế, bọn chúng không dám tìm chàng, chắc chắn là sẽ báo ứng lên người ta thôi.”

“Nói bậy.”

Ta cắn răng, đứng lại, “Sau này chàng đừng giết người vô tội nữa… Nhỡ thật sự có báo ứng thì làm thế nào…”

Hắn cũng dừng lại, quay đầu nhìn ta, nhưng im lặng không hề đáp lời.

Ta dựa dẫm vào hắn, trong lòng ỷ lại hắn, sau khi tiến cung càng là như thế, hơn nữa càng ngày càng khó có thể khống chế. Ở ngoài cung, biết hắn gặp nguy hiểm, ta đã lo ngay ngáy không thể ngồi yên. Hắn giết càng nhiều người, kết thù chuốc oán dĩ nhiên sẽ càng nhiều, tạm thời bất luận là có người tìm đến đòi mạng hắn hay không, nhưng thiên đạo tuần hoàn, chuyện báo ứng như vậy không hề hiếm thấy. Bình thường ta vẫn nhăn nhở trù ẻo hắn bị sét đánh, nhưng ngộ nhỡ hắn chết thật, đoán chừng ta sẽ hận không thể tự vả miệng mình mấy cái…

“Ta lo lắng cho chàng thật mà.” Ta nắm chặt tay hắn, lần đầu tiên tỏ ra nghiêm túc thật lòng như vậy, “Chàng…” Vừa định thao thao bất tuyệt một phen, tim ta chợt thắt lại, sau đó cảm giác buồn nôn xộc tới, thật là khó chịu. Ta vuốt vuốt ngực, nuốt một ngụm nước miếng hòng nén cái vị chua trào dâng này xuống.

Tiểu Phượng Tiên vội nắm chặt bàn tay đang vuốt ngực của ta, “Làm sao vậy?”

Ta phồng miệng, cau mày, một lát sau mới thư thái hơn một chút, liền khoát khoát tay, “Nhất định là do không quen khí hậu, dạo này cứ buồn nôn suốt, kinh nguyệt cũng không thấy tới… Không được không được, ta phải mau chóng rời khỏi nơi này thôi.”

Hắn rõ ràng sững sờ, dường như ngẩn ra rất lâu mới hiểu ta vừa nói gì, sau đó ngón tay ấn lên cổ tay ta, nhẹ nhàng thăm dò, đầu mày khẽ nhíu, ta nhìn mà không hiểu ra sao.

Một cảm giác chẳng lành chợt ập đến trong lòng, ta sốt sắng hỏi: “Có phải là ta… mắc bệnh nan y gì rồi không?”

Sắc mặt hắn giấu sau lớp mặt nạ, cũng không thể nhìn ra nguyên cớ, nhưng ánh mắt hắn đột nhiên sáng rực khiến ta ngày càng sợ hãi, ánh mắt này là thế nào cơ chứ?

Rất lâu sau, hắn mới chần chừ nói: “Đi tìm Chu Tiếu Thiên.”

“Chàng đừng dọa ta sợ, đến nông nỗi đó cơ à…” Dáng vẻ hắn như vậy là lần đầu tiên ta thấy, vì sao cảm giác lại luống cuống như thế chứ, ta tự bấm mạch mình, đi theo Tiếu Tiếu lâu như vậy, mặc dù không tinh thông, tốt xấu gì cũng có thể nhận biết một chút, không có gì bất thường mà.

Hắn kéo ta lại gần, giọng điệu có vẻ vừa cứng ngắc vừa hoảng loạn, “Bây giờ đi…” Sau đó hắn ngẫm lại, cảm thấy không thích hợp, lại ấn ấn vai ta, nghiêm túc dặn dò: “Ở yên đây đừng nhúc nhích, ta dẫn hắn đến.”

Nói xong liền nhảy vun vút mấy cái, biến mất trong màn đêm mờ mịt.

“Ông nội nó… Sao phải tỏ ra dọa người như thế chứ.”

Ta thấp thỏm bất an đi loanh quanh tại chỗ, mấy lần vuốt bụng mình, trong lòng nghĩ lung tung, phản ứng này của hắn quá kỳ quái, mới vừa qua mùa hạ, ta vừa tròn xuân xanh mười bảy, đây là độ tuổi trẻ trung khỏe khoắn cỡ nào chứ, không thể nào bị bệnh nan y được… không đâu không đâu.

Chờ khoảng chừng một khắc vẫn chưa thấy hắn quay lại, nến trong đèn cũng dần cháy hết, phải đi châm một ngọn nến khác. Ta vừa mới bước qua cửa cung, chợt nghe thấy trong thâm cung truyền tới tiếng rít gào thê thảm, ta sợ đến nỗi buông lỏng cây đèn, đèn rơi đánh bộp trên mặt đất, tàn lửa nhỏ rơi vào giấy dán đèn, trong chớp mắt đã bén lên một đốm lửa chói mắt.

Sau khi giẫm tắt ngọn lửa, ta ngẩng đầu mới phát hiện rất nhiều đèn đuốc trong cung uyển đều đã được thắp lên, đám người trong cung Tề Nguyệt cũng lục tục thức giấc, cả thâm cung nội viện như bị xáo trộn, khiến cho người ta không khỏi dựng tóc gáy.

Nghe tiếng rít gào kia, hẳn là từ hướng cung Cảnh Viên…
Bình Luận (0)
Comment